Chương 532. Dạy Bảo Nhi nhưng không thành.
Tuy Bảo Nhi không hiểu tại sao phải làm vậy nhưng vẫn nghe lời đóng cửa lại.
Bảo Nhi nhìn cabin trò chơi trong phòng, thầm nghĩ đó chắc là cabin trò chơi của chị Lạc Nhi. Bảo Nhi đi đến bên cạnh Sở U.
"Bảo Nhi, đưa điện thoại di động cho anh."
Bảo Nhi lại càng không hiểu, cô cẩn thận lấy trong túi ra chiếc điện thoại di động của mình đưa cho Sở U.
Sở U nhận lấy điện thoại, ấn vài cái lên màn hình, lập tức mở được khóa. Sau đó hắn mở nhóm trò chuyện lên, phát hiện nhóm "Đôi cánh của thiên sứ cốc Hoan Nhan" vẫn còn, nhưng không có tin nhắn gì.
"Bảo Nhi, lúc đầu anh đưa em chiếc điện thoại này là để em bớt chán, tất nhiên anh cũng rất nhớ Bảo Nhi nên mua điện thoại cho em để có thể nói chuyện hằng ngày," Sở U nói bằng giọng ôn hòa, nói rõ từng chữ. Bảo Nhi chăm chú nhìn hắn và nghe rất nghiêm túc.
"Bây giờ Internet đã không còn như xưa, loại tin tức gì cũng có, cũng có rất nhiều thứ không lành mạnh, em cần phải biết cái nào tốt cái nào xấu, nhưng với tuổi của em bây giờ rất khó phân biệt được.
"Không được xem những tin tức không lành mạnh đó, nó sẽ làm hại đến em cả về thể chất và tinh thần."
"Có phải em đã làm sai điều gì rồi không." Bảo Nhi biết được Sở U có ý khác, khẩn trương hỏi nhỏ.
"Bảo Nhi không làm gì sai hết, nhưng anh phải nhắc nhở và uốn nắn em. Chúng ta đều là trẻ mồ côi, sống nương tựa lẫn nhau, phát hiện đối phương đi sai đường phải kịp thời nhắc nhở. Bảo Nhi, bây giờ em vẫn là học sinh tiểu học, theo lý mà nói không nên mua điện thoại cho em, điện thoại chỉ là công cụ để trò chuyện, cho nên em phải xóa hết mấy ứng dụng không cần thiết trong điện thoại đi, bằng không thì,.." Sở U nói đến đây thì nở nụ cười: "Anh phải thu điện thoại của em lại, đến lúc đó đừng trách anh."
Sở U nói xong thì ấn mở khóa, để điện thoại hiển thị màn ảnh chính rồi đưa cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi cúi đầu nhìn điện thoại, cô chớp mắt nói: "Vâng, em biết rồi, bây giờ em sẽ xóa." Bảo Nhi nói xong, xóa hết ba ứng dụng vừa tải về, rồi lại nhìn hắn. "Sau này em sẽ không tải ứng dụng nào nữa, sẽ cố gắng học tập thật tốt." Bảo Nhi nói chuyện rất dè dặt, chỉ sợ hắn sẽ tức giận.
Tuy vừa rồi Sở U nói bằng giọng ôn hòa, biểu cảm thoải mái nhưng vẫn khiến cho Bảo Nhi cảm thấy căng thẳng sợ hãi. Dù sao thì thời gian hai người ở chung cũng không nhiều lắm.
Thấy vẻ mặt Bảo Nhi như vậy, Sở U cũng mềm lòng, giọng nói đầy cưng chiều: "Trừ ứng dụng trò chuyện ra, thì những ứng dụng trò chơi, tin tức vẫn có thể để lại, nhưng phải biết kiểm soát bản thân."
"Vâng..." Bảo Nhi nói nhỏ. Đoán chừng trong một thời gian dài sẽ hắn sẽ không thấy cô tải thêm bất kì ứng dụng nào nữa.
Sở U nghĩ đến cảnh Bảo Nhi ôm hắn từ phía sau lúc ở nhà hắn, lại mềm lòng lần nữa, hắn giang tay dịu dàng nói: "Bảo Nhi, anh muốn ôm em."
Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đảo qua đảo lại, sau đó bước lên nhào vào trong lòng Sở U. Hai người ôm nhau, Bảo Nhi tựa đầu lên vai hắn, hai tay ôm vòng ra sau lưng hắn. Giờ phút này trong đầu hắn lại xuất hiện khuôn mặt của Bảo Nhi trưởng thành, nhưng hắn đã nhanh chóng xua tan.
"Anh là người giám hộ của em, có đôi khi giáo dục em là trách nhiệm của anh, em sẽ không trách anh chứ?!" Sở U ung dung nói.
Bảo Nhi đang tựa đầu lên vai hắn lập tức lắc đầu, cô càng siết chặt cái ôm hơn.
Bốn giây sau Sở U buông tay ra, nhưng Bảo Nhi còn muốn ôm nữa, không nhúc nhích.
"Được rồi, em thả tay ra đi, còn ôm nữa anh ngã xuống giường mất." Đằng sau không có gì chống đỡ, Sở U ngồi ở mép giường không trụ thêm được nữa.
"Hì hì... Hây." Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai Sở U, Bảo Nhi đứng trên mặt đất hai chân nhẹ nhàng đạp xuống đất, Sở U chỉ cảm thấy cơ thể nhỏ bé trong lòng hắn động đậy, lập tức hắn ngã lên giường.
Bảo Nhi cũng tựa lên người hắn cùng nhau ngã xuống, hai người một trên một dưới ngã nằm lên giường.
Bảo Nhi ngồi dậy, hai tay chống lên người hắn, cưỡi lên bụng hắn, cười với hắn, vẻ mặt rất chi là đắc ý, giống như làm ngã hắn là một thắng lợi.
Lúc này Sở U bỗng nhìn về phía cửa như bị ma xui quỷ khiến.
"Bảo Nhi, hôm nay ở trường ăn món gì vậy, nặng quá." Sở U vừa nói vừa đưa tay vỗ lên người Bảo Nhi, ý bảo cô leo xuống. Tất nhiên là Bảo Nhi không nặng, hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được, hắn nói như vậy là vì bỗng nhiên hắn thấy chột dạ.
"Hứ, em không tha cho anh đâu." Bảo Nhi nói khẽ, một trên một dưới cứ động đậy, giường nệm mềm mại cũng nhún lên nhún xuống theo quy luật, dường như Bảo Nhi còn muốn đè mạnh xuống để ép hắn dưới ngũ chỉ sơn không thể trở mình.
Bảo Nhi sắp tròn 11 tuổi nhưng cơ thể lại trổ mã sớm, mới đó đã cao 1m5.
Bây giờ trời sắp tối, nhưng vẫn chưa tối hẳn, trong phòng không mở đèn, nhìn ánh mắt Bảo Nhi linh hoạt nhìn hắn cười, Sở U cảm thấy giờ phút này ánh mắt lại Bảo Nhi sáng ngời khiến cho tim hắn đập nhanh lên.
"Ấy ấy, anh biết sai rồi, tha cho anh đi." Sở U ra vẻ đầu hàng, vừa cười vừa nói. Trong lòng hắn lại muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này.
"Không tha! Bảo Nhi nói với hắn bằng vẻ "khiêu khích", vẫn cứ cưỡi lên người hắn. Dường như Bảo Nhi rất thích giỡn với hắn.
"Bảo Nhi muốn gì anh cũng mua cho em nhé."
Bảo Nhi chớp mắt, rồi lấy dũng khí nói: "Em muốn có phòng riêng."
"Được được, ngày mai anh sẽ sắp xếp." Bảo Nhi đang nhắc hắn, hắn cũng không thể để cho Bảo Nhi cứ ở trong phòng Lâm Lạc Nhi mãi được, ngày mai thì ngày mai.
"Em muốn gian phòng ở tít bên trong kia."
"Phòng trong cùng hả?" Sở U lập tức phản ứng lại, phòng mà Bảo Nhi nói là căn phòng bên cạnh phòng ngủ của hắn, nhưng phòng khá nhỏ, hắn vốn định cho Bảo Nhi ở lầu một, chỗ đó có phòng lớn.
"Vâng, thế có được không." Nội dung thì bắt ép, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, Bảo Nhi lo rằng Sở U sẽ từ chối.
"Em xem căn phòng đó chưa? Nó hơi nhỏ đấy."
"Xem rồi, em rất thích căn phòng đó."
"Vậy..." Nhìn Bảo Nhi giống như là đang xin hắn, Sở U lại mềm lòng, "Thôi được, anh đồng ý, bây giờ thả anh ra đi."
"Hì hì, anh U là tuyệt nhất." Bảo Nhi nói xong thì leo xuống khỏi người hắn, sửa lại đồng phục hơi lộn xộn.
Sở U cảm thấy thoải mái trở lại, hắn ngồi dậy, lắc đầu nhìn Bảo Nhi, giọng nói hơi bất đắc dĩ: "Con nhóc ranh này, không coi ai ra gì hết, dám bắt nạt cả người lớn."
"Hứ." Bảo Nhi bĩu môi, tỏ vẻ kháng nghị. Bầu không khí giữa hai người càng thêm hòa hợp.
"Anh đã đồng ý rồi thì sẽ phải giữ lời hứa đó."
"Anh luôn giữ lời mà, được rồi, anh đi làm việc, có gì gọi điện thoại cho anh."
"Em biết rồi, em cũng đi làm bài tập đây." Bảo Nhi vui vẻ nói.