Chương 545. Muốn trả thù sao?
"Đây là đồ trang sức Huyết đấu Vinh Quang, chờ tôi có bộ nào khác được hơn sẽ cho cậu bộ này." Sở U bình thản nói, ánh mắt lại nhìn về phía trước. Với thực lực của người chơi bây giờ, đừng nói là một bộ đồ trang sức Huyết đấu Vinh Quang, mà ngay cả một món đồ Huyết đấu Vinh Quang cũng khó kiếm được. Mục tiêu của họ không hề nhằm vào bộ này mà là bộ Kịch Chiến, tuy rằng thuộc tính của Triệu Phi Yến rất mạnh nhưng để có được một bộ trang bị Huyết đấu Vinh Quang cũng không dễ. Có thể nói nếu không có sinh vật T9 thì không cách nào đổi được, nếu muốn nhanh chóng chỉ có thể dựa vào đồng vàng đi thu mua ma tinh Thú tộc.
"Cảm ơn nhé, U Dạ, tôi hỏi chuyện này, có phải cậu định kết hôn với Lạc Thủy Huy Dạ không?"
Sở U hơi ngẩn người, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Phi Yến, vẻ mặt của đối phương vẫn hờ hững như vậy.
"Tôi không biết nữa." Sở U nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Cậu bao nhiêu tuổi?" Triệu Phi Yến thấy vui trong lòng, lời nói suông này là muốn biết được đối phương vẫn chưa kết hôn.
"Cậu biết tôi không thể nói mà, coi như là tôi và cậu cũng không thể nói."
"Tôi sắp qua 27 tuổi rồi, nhìn con người cậu giống như lớn hơn tôi." Triệu Phi Yến nói ra cảm giác trong lòng.
"Cậu đoán không sai, đúng là tôi lớn hơn cậu." Kiếp trước hắn đã 31 tuổi, đương nhiên sẽ lớn hơn Triệu Phi Yến.
"U Dạ, tôi không biết bình thường cậu sống như thế nào, nếu như không có "Thiên Thế" chắc cậu sẽ sống rất nhàn nhã phải không?"
"Thế nào?"
"Tên thần bí nhà cậu, tôi muốn làm bạn ngoài đời thực với cậu, tên tôi vốn là Triệu Phi Phi, chắc cậu cũng biết?" Thấy Sở U gật đầu, Triệu Phi Yến tiếp tục nói: "Bực thật đấy, chỉ có cậu biết tên của tôi còn rất hiểu rõ về tôi, mà tôi lại không biết cậu là ai, cậu có biết cậu hay xuất hiện trong giấc mơ của tôi không."
"Ha ha, cậu bệnh tương tư rồi hả? Muốn gặp tôi đến vậy sao?" Sở U mỉm cười.
Triệu Phi Yến quay đầu lại nghiêm túc nhìn Sở U, hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước: "Đây là thật đấy, tôi thật sự rất muốn gặp cậu."
"Vậy thì nói cho tôi biết số điện thoại và địa chỉ gia đình đi, một ngày nào đó tôi sẽ đến hỏi thăm." Sở U nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Phi Yến lần nữa, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần. Cảm giác như có thể ngửi thấy được mùi hương của đối phương.
Triệu Phi Yến giật mình, đầu óc mơ màng đã bắt đầu tỉnh táo lại, cô cảm giác giờ phút này hô hấp hơi khó khăn.
"Một ngày nào đó? Không cụ thể chút nào, số điện thoại của tôi là 136..., địa chỉ à, biệt thự số 66, khu biệt thự Hãn Hải, thành phố Viễn Kinh. Đây chính là nhà của tôi, nói cho cậu biết một bí mật, bây giờ chỉ có mình tôi ở đó!"
"Ồ, vậy tôi có thể đến giở trò đấy..." Nội dung lời nói mập mờ nhưng trong lòng Sở U rất ngạc nhiên, bởi vì Triệu Phi Yến nói địa chỉ rất cụ thể, đây... Hình như là hàng xóm nhà mình, thế giới này thật là nhỏ bé.
"Giở trò? Ha ha, tôi nói cho cậu biết hết rồi, xem cậu có gan hay không." Triệu Phi Yến nói tới đây gắng gượng lên tinh thần nói: "U Dạ, tôi nghĩ thế này, cậu nói xem chính phủ có thể phái người tới theo dõi tôi hay không? Có phải điện thoại di động và máy tính của tôi cũng bị họ giám sát và điều khiển không?"
Sở U gật đầu: "Có khả năng này."
"Bây giờ tôi và cậu chấm dứt, haha, đương nhiên là chỉ là rạn nứt ngoài mặt thôi, ngay cả Cửu Thải Nhi cậu cũng đá bay, thì đá tôi cũng là hợp tình hợp lý rồi. Thế nào, sau này chúng ta sẽ âm thầm liên lạc lại."
Sở U gật đầu, hắn vốn không muốn người bên cạnh bị làm phiền bởi vì hắn, hôm nay Triệu Phi Yến chủ động như vậy, cũng không biết làm thế nào nữa.
"Có thể dựa vào vai cậu không? Buồn ngủ quá."
"Muốn dựa thì dựa đi!" Sở U thản nhiên nói.
Sau đó hắn cảm thấy có sức nặng đè lên vai, đối phương thật sự dựa lên vai hắn, hai tay Triệu Phi Yến vòng quanh cánh tay hắn.
"Tôi thấy buồn ngủ quá..." Nhìn mặt trời dần dần lặng xuống, ánh mắt Triệu Phi Yến lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Vậy ngủ đi."
Triệu Phi Yến vốn đang ngẩng lên nhìn Sở U, quan sát một hồi sau đó cô động đậy, tìm được tư thế thoản mái hơn, bắt đầu mơ màng, cơn buồn ngủ trào đến quét sạch ý thức, khiến Triệu Phi Yến nhắm mắt lại.
Chỉ lát sau Triệu Phi Yến thật sự đã ngủ say. Trước mặt cô xuất hiện lời nhắc nhở của hệ thống.
Hệ thống: Kiểm tra tình trạng tinh thần người chơi, dùng biện pháp bảo vệ, tự động offline với trạng thái ngủ.
Hệ thống: Tự động offline bắt đầu đếm ngược, 10... 9... 8... 7...
Sở U cảm thấy bả vai nhẹ hẫng đi, người đẹp bên cạnh hóa thành ảo ảnh mờ nhạt, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Sở U mở giao diện công hội, nhìn thành viên công hội, bao gồm cả hắn chỉ có tổng cộng 3 người, hắn, Lâm Lạc Nhi, Triệu Phi Yến. Ánh mắt hắn dừng lại ở tên của Triệu Phi Yến, hắn hành động.
Hệ thống: Có kick Triệu Phi Yến ra khỏi công hội "Tiên"?
Hệ thống: Triệu Phi Yến đã bị kick khỏi công hội! Số thành viên của công hội "Tiên" đứng đầu thế giới giảm còn hai người.
Sở U đứng lên, có thể thấy đôi mắt hắn lóe lên, ánh mắt hắn lúc này trở nên cực kỳ ác liệt!
...
Ở vị trí cũ của công hội Siêu Thần có một đám người chơi đứng đó. Sau khi công hội Siêu Thần giải thể, rất nhiều kiến trúc đã mất đi sự bảo vệ, bị hoàn cảnh tự nhiên ăn mòn. Công hội Siêu Thần huy hoàng ngày xưa thì giờ phút này trở nên đổ nát không tưởng được. Theo thời gian trôi qua, mảnh đất gió sương này sẽ không còn lại một chút dấu vết nào nữa.
"Xem thử bên kia đi, có thấy cái bóng đó không?" Lúc này một người chơi chỉ về phía xa nói, nếu như Sát thống lĩnh ở đây sẽ phát hiện ngay. Hắn biết người này, lúc đầu là thành viên công hội Siêu Thần.
Đối tượng nói chuyện đúng là thành viên Sáng Thế, người chơi Vương Bá Thiên Hạ, tên thật Vương Nhạc.
"Thấy rồi, haha, chúng ta đi qua xem." Vương Nhạc cười nói, cưỡi Thú tộc dẫn đầu, chạy về phía mục tiêu, mọi người cũng theo sát phía sau.
Khoảng cách càng ngày càng gần, đồ vật ở phía xa cũng hiện lên rõ ràng, đó là một vật thể khổng lồ đậu trên sông, vật ấy đúng là thuyền chiến của Sở U, chiến hạm Xi Vưu đứng đầu, loại hệ thống cấp T6.
Tốn một chút thời gian mới có thể đến chỗ chiếc thuyền chiến này, mọi người nhìn chiếc thuyền chiến oai hùng này, bắt đầu xem xét nó.
"Đây chính là chiến hạm của U Dạ sao? Lúc trước ở đại chiến Thiên Khải hắn đã dựa vào nó để cản trở quân đội của nước Sở, đúng là rất uy vũ hùng tráng thật!" Vương Nhạc lầm bầm lầu bầu.
"Đúng vậy, không có nó tạo thành cục diện “một người giữ ải vạn người không thể qua” thì trận chiến kia rất khó nói ai thua ai thắng." Người chơi lúc trước của Siêu Thần nói, hắn ta có ấn tượng cực sâu với trận chiến kia.
"Anh xác định chiến hạm này bị U Dạ bỏ hoang thật hả?"
"Điều này tôi có thể đảm bảo, chiến hạm này đã đậu ở đây rất lâu rồi, U Dạ căn bản chưa từng dùng đến nó." Chuyện này rất nhiều người chơi trong Siêu Thần đều biết, chiếc chiến hạm này đã đậu ở đây ít nhất một tháng rồi, dĩ nhiên đang tính theo thời gian trong trò chơi mà thôi.
Vương Nhạc gật gật đầu, sau đó mở cột bạn tốt ra, gửi tin nhắn thoại cho lão đại của Sáng Thế là Lưu Nhất Đao: "Anh Lưu, em đang tới công hội Siêu Thần, chuyện này chắc chắn trăm phần trăm, chiến hạm của U Dạ vẫn còn ở đây."
"Nói như vậy U Dạ đã bỏ chiến hạm này thật sao?" Giọng điệu của Lưu Nhất Đao vẫn còn nghi ngờ, lúc trước hắn ta cũng nghe ngóng được tình báo liên quan đến chiến hạm này.
"Khả năng này rất lớn, anh Lưu ạ, theo em thấy mình nên chiếm chiến hạm này làm của riêng luôn đi!" Giọng điệu của Vương Nhạc lúc này đã khác trước, tràn đầy ngang ngược và cảm giác giận dữ rất khó phát hiện.
U Dạ năm lần bảy lượt khiến hắn ta tiến thoái lưỡng nan, nhất là lần mới đây, hắn ta bị chém chết hai lần liên tiếp trước mặt nhiều người, đúng là vô cùng nhục nhã, nan kham không gì sánh bằng và uy tín thì bị mất sạch, thù này không thể bỏ qua.