Chương 590. Để em châm lửa cho anh.
Nhìn thấy Triệu Phi Yến nghiêm túc lấy tư liệu phỏng vấn ra, Sở U vẫn giữ nụ cười.
"Cô bé này dễ thương quá, em tên gì nhỉ?" Triệu Phi Yến nhìn về phía Bảo Nhi nói.
"Bảo Nhi giới thiệu em với chị Triệu đi." Bảo Nhi nhìn về phía Sở U, hắn nói.
"Chào chị, em là Độc Cô Bảo Nhi." Bảo Nhi ngoan ngoãn nói.
"Độc Cô? Họ này hiếm thật, mới nhỏ đã xinh đẹp như vậy, lớn lên sẽ thành một người đẹp đó." Triệu Phi Yến khen ngợi, sau đó cô nhìn Sở U.
Cái nhìn này khiến cho Triệu Phi Yến hơi giật mình, bởi vì đối phương cũng đang nhìn cô, mà trong mắt đối phương dừng như có ý gì đó. Ánh mắt này không phải đang quan sát, không giống như những thanh niên cô đã tiếp xúc qua, ngay từ đầu đối phương đã rất ung dung.
Triệu Phi Yến không phủ nhận vẻ đẹp của cô, vì vậy cô đã quá quen với ánh mắt đặc biệt của những người đàn ông. Đây cũng không phải là tự luyến, mà là hoàn cảnh đã tạo thành thói quen cho cô. Và cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt?!
Bảo Nhi cười ngại ngùng, uống ly nước trái cây của mình.
"Giám đốc Sở..."
Sở U đưa tay ngăn Triệu Phi Yến gọi mình như vậy, "Cứ kêu tôi Sở U đi, không cần gọi ngài hay giám đốc đâu, nghe cảm thấy mình già quá, ha ha."
"Ừ được rồi, Sở U anh sợ già hả?" Triệu Phi Yến cúi đầu cười, đồng thời cũng đồng ý yêu cầu của đối phương. Giọng Sở U vô cùng tự nhiên, câu đầu tiên đã giảm bớt khoảng cách giữa hai người.
"Mỗi khi đi làm, tôi đều có cảm giác mình như một ông già sung mãn." Sở U nói một cách đầy ý vị.
"Ai nói câu đó vậy?"
"Ha ha, tôi cũng không biết, nếu như không biết một câu danh ngôn là của ai nói, thì đó là Lỗ Tấn nói!" Sở U cười khẩy.
"Lỗ Tấn chắc kiểu, tôi cũng không nói mấy câu đó." Triệu Phi Yến đáp lại, lật vài tờ tư liệu rồi gấp lại, cô giương mắt nhìn về phía Sở U lần nữa. Không biết tại sao tự dưng cô có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp.
Lúc cảm giác này xuất hiện, đôi mắt Triệu Phi Yến lóe lên, cố ép cảm giác này xuống, ánh mắt nhìn Sở U đầy vẻ cẩn trọng.
Làm sao Sở U không biết được sự thay đổi này của Triệu Phi Yến?! Hắn nghĩ thầm giác quan thứ sáu của phụ nữ thật là ghê gớm. Sở U ít nhiều cảm thấy thoải mái, hai người chơi chung lâu như vậy không thể không có cảm giác gì với nhau được. Quan trọng nhất là thói quen, mà thói quen bao gồm nhiều loại. Lúc Triệu Phi Yến thấy được thói quen của đối phương, cảm giác đúng y như vậy.
"Anh ơi, Lỗ Tấn từng nói như vậy thật ạ." Bảo Nhi nghiêm túc nhìn Sở U.
"Anh biết." Sở U nói xong định đưa tay sờ đầu Bảo Nhi, nhưng nhìn cô chải tóc gọn gàng nên rút tay về.
"Sở U, anh cũng chơi Thiên Thế hả?" Lúc Triệu Phi Yến hỏi vấn đề này, bỗng nhiên Triệu Phi Yến rất cảm kích câu nói xóa nhòa khoảng cách giữa hai người trước đó, vì gần gũi hơn nên mới dễ mở lời! Dù sao lần này là phỏng vấn, không thể nói lung tung được.
"Có chơi, nhưng không chơi nhiều lắm, chơi cho vui thôi." Sở U lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, lúc hắn sờ túi bỗng nhiên nhíu mày, hình như quên đem bật lửa?
"Em có bật lửa nè." Lúc Sở U chuẩn bị bấm nút gọi phục vụ, Bảo Nhi ngồi bên cạnh nói với hắn.
Sở U ngạc nhiên nhìn Bảo Nhi, hắn rất sửng sốt, không hiểu sao Bảo Nhi lại có mấy thứ đó.
"Để em châm lửa cho anh!" Bảo Nhi nói xong đứng lên, giơ bật lửa ra trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé nhấn nhẹ một cái.
"Tách!"Lửa bừng lên, Sở U nhìn Bảo Nhi rồi nghiêng đầu châm thuốc.
Triệu Phi Yến nhìn thấy vậy không khỏi tò về mối quan hệ giữa hai người.
"Hà... Bảo Nhi, em đúng là hiểu chuyện, ha ha, biết châm lửa cho anh nữa." Sở U vừa hút thuốc vừa nói, trong lòng rất vui vẻ.
Nghe Sở U khích lệ, Bảo Nhi cũng rất vui vẻ, "Hì hì..." Bảo Nhi cười ngại ngùng rồi cất bật lửa vào túi."
"Đó là em gái của anh hả?" Triệu Phi Yến hỏi, Bảo Nhi lại là họ Độc Cô mà không phải họ Sở. Quan hệ của hai người thật làm người ta tò mò! Đồng thời cô cũng không thấy phiền gì khi Sở U hút thuốc.
Phải biết rằng lúc trước Triệu Phi Yến đi phỏng vấn, không ai làm như vậy, nói khó nghe thì hành vi của Sở U là không tôn trọng những người khác, để cho người khác phải hít khói.
Nhưng mà vẻ mặt mặc kệ của hắn đã chứng minh hắn không quan tâm cái nhìn của người khác.
Triệu Phi Yến cũng không nói gì, bởi vì trong lòng cô đang có một cảm giác đang nảy mầm.
"Đúng vậy."
Thấy đối phương không muốn nói nhiều về vấn đề này nên Triệu Phi Yến thay đổi chủ đề, đề tài này cũng là cái cô rất thích.
"Anh chơi vị trí gì trong Thiên Thế?"
"Hả? Cô nói cho tôi biết trước đi?" Sở U nói xong uống một hớp nước trà.
"Tôi chơi kiếm sĩ, vị trí này đúng là khó chơi, giờ tôi hối hận khi chơi cái này quá."
"Tên gì?" Đầu thuốc lá sáng lên rồi một lượng khói lớn tuôn ra từ miệng khiến cho khuôn mặt như được bao phủ bởi một lớp màn thần bí.
Triệu Phi Yến nhìn ánh mắt đối phương hai giây, sau đó cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên, nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: "Tôi ít chơi lắm, dạo này không có thời gian chơi nữa."
"Theo tôi biết, tương lai Thiên Thế sẽ rất phát triển và có tiền đồ. Tập đoàn Thiên Sở chúng tôi đã đầu tư tài chính vào đó, sau đó còn muốn tăng thêm. Là sở Cải cách và Phát triển, cô thấy Thiên Thế thế nào?" Sở U gạt tàn thuốc, nói.
"Ừ đương nhiên, ai cũng đều xem trọng Thiên Thế, cái này đã được công nhận, tôi cũng thế thôi."
Lúc này, chuông cửa vang lên, sau đó một đội nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tươi cười bước vào, đem các loại thức ăn bày lên bàn.
Những món ăn mà Sở U và Bảo Nhi gọi đã nhanh chóng mang lên.
"Chúng ta ăn trước."