Chương 592. Lỡ miệng rồi!
Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yến từ trên người của Sở U chuyển sang Bảo Nhi, sau đó nở nụ cười thân thiện với cô bé.
"Bảo Nhi đang học tiểu học hay học cấp hai rồi?" Triệu Phi Yến không đoán được tuổi thật của Bảo Nhi. Cô nhìn thấy trên người cô bé Bảo Nhi này có một sự trưởng thành tiềm ẩn.
"Lớp năm tiểu học ạ!" Bảo Nhi thành thật trả lời.
"À? Mới học lớp năm tiểu học thôi sao? Thật sự nhìn không ra, chị thấy em là đứa bé ngoan nhất so với các bạn cùng trang lứa đấy." Vốn Triệu Phi Yến muốn nói là "đứa bé đặc biệt nhất", nhưng liền bỏ, sửa thành đứa bé ngoan nhất. Bởi vì Triệu Phi Yến cho rằng, nói ra những lời này cũng bao hàm ý cô muốn biểu đạt.
Nhưng Sở U lại thấy Triệu Phi Yến đang dùng cách uyển chuyển để muốn làm thân với hắn…
Bảo Nhi khẽ cười, trong nụ cười che giấu tia ảm đạm. Bởi vì cô không thích người khác gọi cô là đứa bé, Bảo Nhi muốn lớn thật nhanh.
Trong ba người, Sở U là người ăn nhiều nhất. Bảo Nhi ăn no rồi thì đứng dậy tò mò quan sát căn phòng tao nhã này. Thật ra Triệu Phi Yến có hơi đói, nhưng từ khi cảm nhận được "sự đặc biệt" của đối phương, cơn thèm ăn của cô cũng mất đi. Lực chú ý vẫn luôn đặt trên người Sở U, đồng thời cũng ăn cơm với Sở U.
Trước kia, Sở U ăn cơm toàn là vừa ăn vừa nghịch điện thoại, nên tốc độ ăn cực kỳ chậm, còn vô cùng ảnh hưởng đến khẩu vị ăn. Nhưng đến kiếp này, Sở U đã thay đổi thói quen không tốt này, lúc ăn cơm thì chỉ ăn cơm.
Sở U nhanh chóng đặt chén xuống, Triệu Phi Yến cũng cùng lúc ngừng ăn.
"Sao cô ăn vậy mà đã no rồi sao? Đồ ăn không ngon à?" Sở U lau miệng nói.
"Không phải, một bàn đầy sơn hào hải vị như vậy sao mà không ngon chứ? Thật ra trước khi đến đây tôi đã ăn một chút rồi." Triệu Phi Yến giải thích.
"Ừm, cô còn muốn phỏng vấn không?" Đồng thời, hắn quay đầu nói với Bảo Nhi vẫn đang thăm quan cảnh vật, "Bảo Nhi, cho anh mượn bật lửa của em một chút."
"Vâng, em đến đây."
Triệu Phi Yến không vội trả lời, trong mắt toát lên vẻ do dự. Cô vừa muốn ở một mình sắp xếp lại các dòng suy nghĩ phức tạp, vừa muốn tiếp tục ở lại đây để tìm hiểu thêm về đối phương.
Nhưng có một bóng ma luôn ở trong lòng cô không cách nào xóa đi được. Nếu đối phương thật sự là U Dạ, như vậy vì sao U Dạ không nói rõ với cô?
Chẳng lẽ phải vạch trần bộ mặt thật của anh thì anh mới chịu nhìn thẳng vào Triệu Phi Phi tôi sao?! Một cảm giác buồn bã vô vị chợt dâng lên trong lòng. Cô cũng không biết cảm giác này từ đâu mà tới, rất bất ngờ.
"Anh đợi một chút, tôi muốn vào nhà vệ sinh." Nói xong, cô liền đi vào nhà vệ sinh. Sau khi vào trong, Triệu Phi Yến gọi điện thoại, là số của Phồn Hoa Lạc.
Sau khi chuông điện thoại reng lên mấy tiếng, Triệu Phi Yến liền cúp máy, bởi vì đối phương đang ở trong trò chơi “Thiên Thế”.
Phồn Hoa Lạc đang ở trong “Thiên Thế” nhận được tin thì lập tức offline, ra khỏi cabin trò chơi gọi lại cho Triệu Phi Yến.
Cẩn thận đóng cửa phòng lại, Triệu Phi Yến nhận điện thoại.
"Cậu, nước Yến có thông báo U Dạ login không?" Triệu Phi Yến chỉ muốn biết, trước mắt U Dạ có đang ở trạng thái offline không.
"Không có, sao vậy? Con đang ở đâu? Mau online giúp chúng cậu mấy nhiệm vụ nhanh đi."
"Đến lúc đó tính sau. Con đang ở ngoài đường. Được rồi, không có việc gì, con cúp đây, bye bye." Nói xong, cô cúp điện thoại, tim lại đập thình thịch lần nữa. Càng ngày càng gần, thật sự là càng ngày càng gần rồi!
"A lô? A lô?" Phồn Hoa Lạc nhìn di động cả buổi không thấy ai trả lời, trong lòng chợt thấy thương hại. Đừng nói con bé Phi Phi này có vấn đề về tâm lý nhé? Từ khi Triệu Phi Yến bị U Dạ đá ra khỏi công hội Tiên, cô hầu như rất ít đăng nhập vào trò chơi. Không ai biết cô ở bên ngoài làm gì. Kể cả trong trò chơi, ngẫu nhiên nhìn thấy đối phương cũng đều là dáng vẻ trầm tư xuất thần, không hề có hứng thú với hoạt động của công hội.
Phồn Hoa Lạc có cảm giác, hình như Triệu Phi Phi thích U Dạ. Nhưng còn U Dạ, có lẽ vẫn không biết…
Triệu Phi Yến không nán lại trong nhà vệ sinh lâu, nhanh chóng ra ngoài. Khi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông một lần nữa. Triệu Phi Yến thấy đối phương đang cầm di động, trên màn hình di động có mấy dòng chữ, hình như là người quen của đối phương gửi tới. Trên gương mặt Sở U nở nụ cười nhạt nghiền ngẫm, thấy khá hứng thú.
Dòng chữ trong di động đích thực là tin nhắn của Tiểu Kiều Hồng Hậu gửi tới, gồm một số đoạn. Đoạn thứ nhất là nói với Sở U, Triệu Phi Yến đang ở trong nhà vệ sinh gọi cho một số điện thoại, chủ nhân số điện thoại này đang chơi “Thiên Thế”. Tên thật là Từ Diệu Phương. ID trò chơi: Phồn Hoa Lạc. Đồng thời còn tỏ ý hỏi có muốn làm nhiễu tín hiệu điện thoại Triệu Phi Yến hay không, để cô không thể gọi được.
Đối với chuyện này, Sở U tỏ vẻ không cần can thiệp, cứ để cô gọi.
Sau đó, đoạn thứ hai thể hiện cuộc nói chuyện giữa Triệu Phi Yến và Phồn Hoa Lạc, cũng được gửi vào di động Sở U bằng văn bản.
Thật ra Hồng Hậu không biết, nó không cần phải làm vậy, bởi vì Sở U thông qua dị năng vẫn có thể biết Triệu Phi Yến ở trong nhà vệ sinh làm gì.
Vẫn còn may… Sở U chưa vận dụng dị năng. Khi đọc tin nhắn Hồng Hậu gửi tới, hắn liền bỏ đi ý định này.
Sở U cầm điếu thuốc trong tay, nhìn Triệu Phi Yến không nói gì.
"Sở U, buổi phỏng vấn đã xong. Mục đích lần này tôi đến đây chủ yếu là để tìm hiểu tập đoàn Thiên Sở của các anh, ơ… những chính sách ứng phó với hoàn cảnh hiện nay, hiện tại tôi đã hiểu rồi."
"Nói vậy là cô sắp về sao? Được rồi, cô có lái xe tới không, nếu không thì để tôi cho người chở cô về."
"A..., cảm ơn, tôi tự lái xe tới."
"Ừm, đi đường cẩn thận. Dạo này không được an ninh lắm." Sở U nhắc nhở.
"Ừm, tôi biết rồi, Sở U." Nói đến đây, cô nhìn vào mắt Sở U. Ước chừng hai giây sau, thâm ý trong mắt liền biến mất, trong giọng nói có cảm giác như được giải thoát: "Cám ơn anh đã cho tôi cơ hội gặp mặt lần này!" Nói xong, cô nở nụ cười xinh đẹp.
"Sở U, nếu lần sau tôi lại hẹn gặp anh, anh có thể đồng ý không? Lúc anh không bận ý."
"Người đẹp đã hẹn nào dám không tuân theo. Triệu Phi Phi, lần sau đến lượt cô chọn địa điểm." Nói đến đây, Sở U bỗng nhìn về phía Bảo Nhi đang đứng chỗ cổng vòm cổ điển. Bởi vì Bảo Nhi cũng đang nhìn hắn, trong mắt hình như có vẻ khác thường. Thấy Sở U nhìn qua đây, Bảo Nhi khẽ quay đầu đi chỗ khác, giống như không có việc.
F*ck!! Lỡ miệng rồi! Sở U giật mình. Bảo Nhi sẽ nhìn hắn như thế nào đây? Rõ ràng đã có bạn gái Lâm Lạc Nhi, hiện tại còn muốn phát triển với một cô gái khác? Tuy rằng không phải như thế, nhưng Bảo Nhi sẽ có thể cho là vậy.
Đừng nói Bảo Nhi còn nhỏ không biết gì, thực ra chỉ là tự mình gạt mình mà thôi.
"Được rồi, cứ định vậy đi. Sở U, tôi đi đây." Thấy đối phương cũng không có ý ra về, Triệu Phi Yến đành lên tiếng trước. Thế nhưng không biết vì sao, trong rất nhiều lời nói của Triệu Phi Yến đều xuất hiện tên đối phương, tần suất khá cao.
"Để tôi tiễn cô."
"Không cần đâu, anh dừng ở đây được rồi." …"Bảo Nhi, chị Triệu phải về rồi, lần sau chị mang quà cho em nhé."
"Tạm biệt chị Triệu."
Triệu Phi Yến bước ra khỏi phòng, đến quầy thu ngân, đưa ra yêu cầu tính tiền với nhân viên. Thế nhưng, cô nhân viên trẻ không biết vì sao lại tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Cô gái vội vàng xua tay, lắc đầu nói: "Không cần trả tiền."
"Là bởi vì cửa hàng này do anh ta mở sao?" Nhìn vẻ mặt của đối phương, Triệu Phi Yến mỉm cười. Lúc nãy trước khi bước vào phòng, cô có nghe Sở U và Bảo Nhi nói chuyện với nhau, trong đó có đề cập đến quyền sở hữu cửa hàng này.
Sở dĩ Triệu Phi Yến nói như vậy, còn là vì mối phức tạp trong lòng, sự quấy nhiễu trong tâm trí, đoạn ký ức này đã vỡ vụn, bây giờ cô chỉ muốn đến để xác nhận. Nếu không, vậy cô sẽ trả tiền, coi như mời khách.
"À, đúng vậy, chúng tôi không dám thu tiền của cô đâu."
"Tôi biết rồi, cảm ơn." Nói xong, cô nhét hai tay vào túi áo khoác lông màu đen, một mình đi ra cổng.