Chương 593. Anh còn nói dối nữa.
Trong phòng chỉ còn lại Sở U và Bảo Nhi. Sở U đi WC xong thì cầm chén trà đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn trời đã nhá nhem tối, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bảo Nhi lấy di động ra, ngồi ở ghế mềm cũng không biết đang xem gì.
Đối với buổi gặp lần này, Sở U không cảm thấy hối hận. Triệu Phi Yến có thể thông qua thói quen của hắn mà nhận ra hắn, đưa hắn vào "diện tình nghi" quan trọng, đó là việc của cô ấy. Về phần xử lý thế nào thì phải xem hắn nghĩ thế nào đã.
Có Hồng Hậu giám sát mọi hướng, Sở U không lo lắng phía Triệu Phi Yến sẽ giở mánh khóe. Nếu có, Hồng Hậu sẽ thông báo với hắn. Về phần vì sao Hồng Hậu lại quan tâm hắn như vậy, đó là một vấn đề sâu xa khác mà có lẽ có liên quan đến dị năng của hắn. Có lẽ sự kiện lớn "người ngoài hành tinh" đổ bộ xuống của 40 năm sau khiến cho Hồng Hậu không thể không coi trọng hắn. Có lẽ nó đã nhìn thấy gì từ đó.
Lâm Lạc Nhi tự sinh ra dị năng sao? Hồng Hậu từng nói với Sở U chuyện này có quan hệ rất lớn với hắn, lẽ nào…
Nghĩ đến đây, nhìn ly trà cạn nước chỉ còn xác lá, Sở U bỏ xuống, xoay người nhìn về phía Bảo Nhi, cười nói: "Bảo Nhi, chúng ta đi thôi. Anh dẫn em đi xem phim. Em thích không?"
"Dạ, em thích lắm." Bảo Nhi cất điện thoại, đứng dậy nói.
Nhìn thần thái của Bảo Nhi, Sở U thầm thở dài, hắn nhạy bén nhận ra được Bảo Nhi đang che dấu gì đó bất thường. Tuy hắn không đọc ra điểm bất thường này là gì nhưng hắn đoán có lẽ có liên quan đến câu nói lúc nãy với Triệu Phi Yến.
Bảo Nhi bây giờ vẫn chỉ là một cô bé ở tuổi vị thành niên, khiến Sở U, một người trưởng thành chân chính 31 tuổi, có đôi khi sẽ xem nhẹ sự tồn tại của đối phương. Sự xem nhẹ trong tiềm thức này là từ hắn mà ra, tích lũy từ trong cuộc sống hằng ngày. Hắn luôn cảm thấy đối phương còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Đây cũng là biểu hiện giả mà Bảo Nhi thể hiện với Sở U.
Cho đến khoảnh khắc kia, khi hắn nhìn thấy biểu cảm đó của Bảo Nhi, Sở U liền sáng tỏ. Bảo Nhi thật ra đã hiểu, mà hiểu rất rõ, cô có thể hiểu rất nhiều chuyện.
Một đứa bé lớn lên từ cô nhi viện, nội tâm thật ra không hề đơn giản.
Khi Sở U mang theo Bảo Nhi bước ra khỏi phòng, một nhóm nhân viên nữ vẫn luôn đứng ngoài cửa lập tức khom người cúi đầu. Người quản lý nữ nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: "Tổng giám đốc dùng cơm xong rồi ạ?"
"Đúng vậy, cần phải đi rồi."
"Vâng, để tôi dẫn ngài xuống."
Sau đó, hắn chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói đồng thanh: "Tổng giám đốc đi thong thả!"
Hắn không từ chối, tùy ý để người quản lý nữ trước mặt dẫn đường. Nhìn đối phương lả lướt bước đi, Sở U vẫn như bình thường. Trong thang máy, người quản lý nữ khoảng chừng 28 tuổi phá vỡ bầu không khí yên lặng, ngọt ngào hỏi: "Tổng giám đốc, anh thấy đồ ăn chỗ chúng ta thế nào ạ?"
"Rất ngon, tài nghệ nấu nướng rất tuyệt."
"Vậy tổng giám đốc cảm thấy chúng ta có cần phải cải tiến thêm gì không? Hì hì…"
"Mọi người làm tốt lắm, tạm thời tôi thấy không cần phải cải tiến thêm gì cả."
"Hi hi, vậy sao? Chúng tôi nhất định sẽ càng cố gắng hơn."
"Ừm, thời điểm cuối năm, tôi sẽ xem xét đưa tên các bạn vào danh sách tiên tiến. Về phần cuối cùng có được xét duyệt thành công hay không, còn phải xem vào sự cố gắng của mọi người." Đây là sự đánh giá muộn màng mà Sở U chưa kịp dành cho nhà hàng này ở kiếp trước!
Nghe thấy thế, nữ quản lý cười vô cùng động lòng người. Đối phương là ai? Đó chính là một sếp lớn chân chính. Hắn đã nói như vậy nghĩa là khả năng được xét duyệt thành công sẽ rất cao, chỉ cần từ giờ đến cuối năm không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, giữ vững hiện trạng là được.
Một khi thành công được bình chọn là đơn vị tiên tiến năm nay dưới trướng tập đoàn Thiên Sở, như vậy tất cả mọi người của đơn vị đó đều sẽ được lợi, tiền thưởng cuối năm được tăng gấp mấy lần, còn có rất nhiều hoạt động phúc lợi cuối năm nữa.
Quan trọng nhất là dựa theo "thông lệ" của tập đoàn Thiên Sở, ngay sau đó sẽ có sự điều chỉnh nhân sự đối với đơn vị tiên tiến, trên cơ bản sẽ không có ai bị giáng chức. Nếu đã được bình chọn là đơn vị tiên tiến, tất nhiên mọi người thuộc đơn vị đó đều luôn cố gắng nỗ lực, không có khả năng sẽ giáng chức ai. Đương nhiên, nếu có người phạm lỗi, vậy đó là một câu chuyện khác rồi. Nhưng dù sao cũng phải nói đây là một cơ hội lớn mà cuộc đời có thể gặp được.
"Thật sự là tôi vui đến không kiềm chế được, cảm ơn tổng giám đốc đã có sự đánh giá hài lòng với chúng tôi."
Cô ta vừa nói xong thì cửa thang máy cũng mở ra. Lần đầu tiên, nữ quản lý cảm thấy ba tầng sao mà thật là thấp quá, hận cái thang máy không thể chạy vĩnh viễn. Ông chủ tập đoàn lớn trước mặt thái độ hòa nhã, nói chuyện dễ chịu. Cô ta rất muốn nói chuyện tiếp với đối phương, có lẽ… cũng không chắc nha?!
Đối với ngoại hình và vóc dáng của mình, người quản lý nữ này rất tự tin. Tuy không hy vọng xa vời sẽ phát sinh tia lửa điện gì đó với đối phương, hơn nữa cô ta là người đã có gia đình. Tuy nhiên, nếu đối phương chỉ cần có ý muốn cùng cô ta phát sinh gì đó, nữ quản lý tuyệt đối không từ chối, ngược lại ở thời điểm quan trọng còn chủ động tấn công trước.
Ngay lúc này, di động Sở U chợt hiện lên một tin nhắn. Đọc tin xong, Sở U khẽ cười, lắc đầu, trong mắt là vẻ bất đắc dĩ.
Dưới sự hướng dẫn của nữ quản lý, Sở U ngồi vào chiếc xe việt dã sang trọng, chở Bảo Nhi nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Sở Ương Cung.
Sau khi xe Sở U rời khỏi đây, một chiếc xe việt dã màu đen ở bên đường cũng lặng lẽ đi theo.
Triệu Phi Yến vốn định về thẳng nhà để suy nghĩ, nhưng lái xe được một lúc cô lại đổi ý. Dù sao ngồi trên xe cũng có thể một mình suy nghĩ được, vì thế cô lại quay lại, âm thầm đợi mục tiêu xuất hiện.
Trong lúc chờ đợi, cô lại gọi điện thoại cho Phồn Hoa Lạc, hỏi U Dạ có login hay không. Đối phương vẫn trả lời không có login. Bây giờ Triệu Phi Yến đã chắc chắn một trăm phần trăm, người này chính là U Dạ! Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Sở chính là U Dạ!
Trong lòng dâng lên cảm giác chắc chắn và chân thật mà từ trước đến nay Triệu Phi Yến chưa từng có.
Rốt cuộc cũng tìm được anh rồi! Chỉ có điều… trước đây sao tôi lại đắc tội với anh? Tôi có biết anh đâu!! Triệu Phi Yến cứ luôn rối rắm với vấn đề này, không nghĩ ra được đáp án. Cô tìm thấy hắn, nhưng không nghĩ ra vấn đề này, vậy tất cả mọi chuyện chỉ có thể để chính miệng đối phương nói với cô vậy.
Đồng thời, cô còn có rất nhiều câu hỏi khác không nghĩ ra đáp án. Ví dụ như kỹ thuật của đối phương sao lại cao siêu đến vậy? Đối phương làm sao biết được một số bí mật của “Thiên Thế”, biết thông tin sớm hơn người khác không ai bì kịp, trong khi ngay cả chính phủ cũng không biết chi tiết như vậy. Hắn là dân kinh doanh xí nghiệp lớn, làm sao biết được?
Đội ngũ nghiên cứu và phát triển của “Thiên Thế” và đối phương tám gậy tre đều đánh không tới (1), hơn nữa rất nhiều nội dung trò chơi là do đầu não “Thiên Thế” tự động tạo ra, Sở U hắn có năng lực và tài cán gì mà có tư cách biết được những bí mật này? Tóm lại là rất nhiều. Triệu Phi Yến hiện thời không muốn quan tâm những chuyện này, ít nhất không phải vấn đề hàng đầu. Cô chỉ quan tâm một số bí mật liên quan giữa Sở U và cô.
(1) Tám gậy tre đều đánh không tới: ý chỉ không có quan hệ gì.
"Anh, anh là người có bạn gái." Trên xe, Bảo Nhi ngồi ở ghế cạnh tài xế bất ngờ thốt ra những lời này. Tiếng nói rất nhỏ, giọng điệu cực kỳ dè dặt, cô lén nhìn Sở U. Nếu đối phương tỏ ra không vui, Bảo Nhi sẽ dừng lại ngay, hơn nữa sẽ không bao giờ hỏi về việc riêng của Sở U nữa. Bởi vì đối phương không thích.
"Đúng vậy, sao vậy?" Sở U lái xe, thoáng nhìn gương chiếu hậu, giọng điệu bình thường, vẻ mặt bình tĩnh.
"Anh thích chị Lạc Nhi không?"
"Thích."
"Vậy anh thích chị Triệu lúc nãy không?"
"Lén nói em nghe, anh quen cô ấy lâu rồi, còn lâu hơn cả số tuổi của em đấy!"
"A..., không phải chứ? Trông chị ấy giống như mới quen anh mà. Không phải hồi trước anh nói không quen chị ấy sao?" Bảo Nhi hào hứng, anh lại còn nói dối nữa.