Chương 609. Thảm đỏ.
Trên đường đi, Sở U vừa nhìn đường vừa mở điện thoại, bởi vì có trên màn hình xuất hiện thông báo tin nhắn của Tiểu Kiều gửi tới.
"Sở U, tôi đã nâng cấp hệ thống điện tử ô tô của cậu, cậu không cần lái xe đâu. Cậu đừng lo lắng, phải tin tưởng kỹ thuật của tôi chứ… hihi." Nhìn thấy tin nhắn này, Sở U có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nghịch ngợm của cô bé kia.
"Lại nghịch ngợm." Sở U nhắn lại, sau đó hắn thực sự bỏ hay tay ra, khiến Vương Mai Mai ngồi phó lái trợn tròn mắt! Cô không thể tin tưởng việc trước mắt mình, chút ái ngại trong lòng bỗng nhiên biến mất.
"Yên tâm đi, xe của tôi có chức năng không người lái!" Sở U quay người giải thích cho Vương Mai Mai, sau đó cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.
Chiếc xe này là xe dòng SUV thể thao được hãng xe uy tín lâu năm sản xuất, có chức năng không người lái ở một số đoạn đường ngắn nhất định. Vì nó có nền tảng vững chắc nên sau khi hệ thống Hồng Hậu nâng cấp thì việc toàn thời gian sử dụng chức năng không người lái là bình thường. Trên thực tế, chiếc xe này đã được Tiểu Kiều tiếp quản và điều khiển.
Có rất nhiều lợi ích từ việc này, bạn sẽ không lo lạc đường, không phải căng mắt ra nhìn đường suốt chặng đường dài, mọi việc sẽ thoải mái hơn nhiều.
"Ồ, xe của Tổng giám đốc Sở thật cao cấp!" Sắc mặt Vương Mai Mai tái mét, cô gượng cười an ủi trái tim mỏng manh của mình.
"Dọa cô hả?"
"Thời điểm anh bỏ tay ra làm tôi sợ chết khiếp, tôi chưa từng đi xe không người lái bao giờ!"
"Ừ, đi nhiều rồi quen, yên tâm, tôi đảm bảo 100% an toàn, tin tôi đi." Giỡn sao được, Tiểu Kiều là ai? Cô bé đó mà điểu khiển xe sao có thể gây tai nạn được.
"Vâng, tôi tin tưởng Tổng giám đốc Sở, xe chạy rất ổn định!" Nói xong sờ thử lên ghế, đánh giá lại chiếc xe mình đang ngồi.
Tôi đương nhiên tin anh rồi, mạng sống của anh có giá trị gấp trăm lần mạng tôi, anh không sợ thì tôi việc gì phải sợ, Vương Mai Mai khẽ cười.
"Mai Mai, tôi gọi cô như vậy được không?" Sở U nói câu này mà không có cảm giác khó chịu nào, hai người vừa có mối quan hệ hợp tác, vừa là cấp trên cấp dưới, lại là người ông Lý Nguyên đề cử trọng điểm cho mình, không tạo mối quan hệ tốt thì sao lăn lộn được trên thương trường? Hắn không có nổi một người thân tín tại tập đoàn Thiên Sở.
"Đương nhiên có thể…" Vương Mai Mai vừa thấy căng thẳng cùng ngạc nhiên. Phải biết rằng khi cô bước vào phòng phỏng vấn cho chức thư ký của tổng Tổng giám đốc, cô không kìm được mà nhớ tới ngày gặp riêng với ngài Lý Nguyên.
Lý Nguyên: "Sở U không sớm thì muộn sẽ gánh vác tập đoàn Thiên Sở, tôi đề cử cô với cậu ấy, hi vọng cô nắm chắc cơ hội này! Cậu ấy trong tập đoàn không có người thân tín, không có thế lực riêng của mình. Nhưng cô cần hiểu, cậu ấy là người đứng đầu tập đoàn này, với xu hướng chung, sẽ có rất nhiều người xin vào phe của cậu ấy. Tôi hi vọng cô là người đầu tiên được cậu ấy chấp nhận."
"Chà, giờ tiện đang rảnh, cô giới thiệu qua cho tôi tình hình tại diễn đàn Aus đi."
"Vâng, thưa Sở tổng, ừm…" Cô khẽ hắng giọng một tiếng, âm thanh mềm mại của người đối diện cất lên.
Sở U thì nhìn vào điện thoại di động, một công đôi việc.
Có hai thông báo tin nhắn của Tiều Kiểu gửi tới.
Tiểu Kiều: Đối phương đã xuất phát, tổng cộng có 16 người, trong đó có 4 người mang súng! Sở U, cậu phải cẩn thận. Có hai người danh tính không rõ ràng, tôi tra tư liệu trên hệ thống không được! Cần thay đổi lộ trình theo dõi đối phương!
Sở U sợ hãi, ngay cả hệ thống Hồng Hậu cũng không có thông tin của hai người kia, điều đó nghĩa là gì? Chẳng lẽ là người của quốc gia? Không đúng, Tiểu Kiều cùng hệ thống Hồng Hậu chỉ cần nhận diện được gương mặt thì có thể lấy được cả thông tin bảo mật của quốc gia, các phương pháp tìm kiếm rất đa dạng, nhưng bây giờ hắn lại nhận được tin, Tiểu Kiều cùng Hồng Hậu không tra được đối phương là ai! Đây là vấn đề cực lớn!
Trong nháy mắt, Sở U quyết định: Đuổi theo họ!
Vương Mai Mai bên cạnh thuyết trình, nhìn Sở U, thỉnh thoảng lật tài liệu trong tay.
"Nói như thế, những người tham dự năm nay đều là các ông lớn có đóng góp cho nghiên cứu khoa học thế giới?"
"Vâng, Tổng giám đốc Sở, chủ đề năm nay là nghiên cứu thảo luận về các vấn đề đạo đức luân lý đối với người nhân bản! Còn các vấn đề giữa người nhân bản cùng robot thông minh! Vì vậy năm nay những người được mời đều là các vị nổi tiếng trong lĩnh vực khoa học - công nghệ."
Sở U gật đầu tỏ đã biết, ánh mắt lại nhìn về phía trước, lộ tuyến đang thay đổi…
Không lâu sau, lấy góc nhìn từ trên xuống, sẽ thấy ba chiếc xe nối đuôi nhau đổi hướng về đường lớn, mà phía trên đó cũng thấy thêm những chiếc xe khác đang dàn hàng dọc trên đường, tổng cộng có 6 chiếc xe. Những chiếc xe này trông sang trọng và quý phái với lớp sơn màu đen làm nổi bật sự quyền uy người ngồi trong đó.
Không những thế, bạn có thể thấy chiếc xe của Sở U dần dần chạy song song với đội xe này.
Xe của Sở U đuổi theo, hắn mở cửa sổ, liếc nhìn bên trái.
Xong rồi hắn lấy thuốc, châm lửa, mặt lạnh tanh. Hắn đang nghĩ có nên làm mấy cái xe đó lật ngửa hay không, nhưng hắn không chắc mấy người trong xe không bị gãy cổ mà chết, nên suy nghĩ này bị bác bỏ ngay lập tức.
Xe của đối phương chỉ để một khe nhỏ cho không khí lưu thông, nhưng lúc này kính xe đang được kéo xuống từ từ, lộ ra mấy người bên trong. Một ông già trong đó vẫy tay với Sở U.
Sở U như có linh cảm, quay về hướng đoàn xe, thấy người đàn ông già nua kia nở nụ cười ý tứ nhìn hắn, nếu không biết thì người ta chỉ nghĩ đó là nụ cười thân thiện.
Cùng lúc đó, Vương Mai Mai ngừng thông báo, nhìn về hướng bên kia xe.
Có thể thấy bên kia có bốn người đang ngồi, theo thứ tự đôi người già cùng một đôi đã đứng tuổi, còn người cháu trai trẻ tuổi tên A Văn không ở trong xe. A Văn là lão đại của công hội Phi Hồng ở nước Ngụy đã bị hắn tiêu diệt.
Sự thật thì Sở U cùng người đàn ông già nua kia có quen biết nhau, nhưng hắn đáp lại nụ cười của đối phương chỉ là nụ cười lạnh nhạt, thậm chí còn thấy chút chế nhạo cùng sự tàn bạo trong đó. Sở U không hề dấu diếm thái độ của mình đối với người kia.
Không sai, trong ánh mắt hắn thể hiện ý tứ là tôi đuổi theo mấy người đó.
Điều này khiến ông già trong xe thay đổi thái độ, lão vốn tưởng họ gặp nhau là trùng hợp nhưng nhìn thái độ của đối phương lão liền biết hắn ta sớm biết lão đang ngồi chiếc xe này.
Lúc này những người trong xe cũng thấy ông già vẫy tay với Sở U nhưng họ chỉ kịp thấy một bên mặt của Sở U vì đối phương đã sớm rít ga tăng tốc đi mất sau khi vứt thuốc và đóng cửa sổ.
"Ba, người kia là ai thế? Nhìn quen quen." Người đàn ông trung niên nói chuyện.
"Con biết đó, nó là Sở U, con trai của Sở Thiên." Ông già có cảm giác kì lạ trong lòng, ánh mắt vừa rồi của đối phương khiến ông không hiểu vì sao lại cảm thấy lo lắng, việc này thật hoang đường! Chẳng nhẽ nó đã phát hiện điều gì? Nghĩ tới đây, ông già híp mắt, đôi mắt sắc lẻm.
Người đàn ông già nua hiền lành như này, khi lộ ra ánh mắt đó khiến người ta không nhịn được sợ hãi.
"Sở U? Thì ra là nó ..."
"Không có lễ phép chút nào, chào cũng không chào một câu." Người con dâu nhíu mày than vãn, nhưng bà ta lại không biết những chuyện đã xảy ra giữa những người kia.
"Bỏ đi."
Cuối cùng, Sở U đã tới nơi, nơi này khung cảnh thanh lịch nhưng vẫn tràn đầy tiếng nói, mổ tòa nhà với phong cách kiến trúc kỳ dị nằm ở đây, phía trên treo rất nhiều băng rôn cùng bóng bay.
Khi xe của Sở U đã dừng tại thảm đỏ như hướng dẫn, hai người đã đeo thẻ lên cổ.
Lúc hai người vừa xuống xe, chiếc xe đã được phục vụ lái đi, thế là Sở U cùng Vương Mai Mai đi lên thảm đỏ, xung quanh toàn người là người, phóng viên Trung Quốc cùng phóng viên nước ngoài đều có, dù sao bọn họ cũng không được tham gia, chỉ có thể đứng chen ở đây chộp tin tức những vị lãnh đạo của nền công nghiệp nước nhà.