Chương 610. Hành động!
Nhìn hai người đeo thẻ vào, một số người lặng lẽ bàn luận. Đám phóng viên chụp ảnh bất chấp thân phận của Sở U là gì, tiếng "tách tách" vang lên liên tục.
Lúc này có loa giới thiệu thân phận của Sở U.
"Đây là vị đứng đầu tập đoàn Thiên Sở, Sở U, chào mừng ngài."
Sau khi thông tin giới thiệu phát xong, một bộ phận sốc nặng, bọn họ đương nhiên biết tập đoàn Thiên Sở, đó là tập đoàn gồm 500 xí nghiệp, bối cảnh sau lưng càng hùng hậu hơn! Tuy nhiên, đứng đầu một doanh nghiệp nổi tiếng như thế lại là một người… trẻ tuổi như thế, rốt cuộc anh ta bao tuổi vậy?
Một số người để tâm thì bắt đầu tìm hiểu tin tức, thế giới này không thiếu những điều quái lạ.
Đi tới cửa, một nữ phục phụ đưa cho hai người tấm thẻ vào chỗ ngồi, với thân phận là thư ký, Vương Mai Mai tiến lên lấy rồi nói tiếng cảm ơn, hai người cuối cùng cũng vào được hội trường.
Trước khi đi vào, Sở U cười với camera ở góc tường.
Chỗ ngồi của họ nằm ở khu đầu, thuộc chỗ ngồi dành cho khách VIP, phía trước mấy hàng là chỗ ngồi của những vị tai to mặt lớn, những người đó hầu hết phải lên sân khấu diễn thuyết.
Có thể thấy hàng trên đã có mấy ông trùm hàng đầu của công nghiệp ngồi đó, có cả người Trung Quốc lẫn người ngoại quốc.
Hai người ngồi xuống, Vương Mai Mai nhỏ giọng giới thiệu từng người, khiến khoảng cách hai người rất gần, từng lời nói dịu nhẹ truyền tới. Hắn còn gửi thấy mùi hương thoang thoảng của cơ thể nữ giới, chứ không phải mùi nước hoa nồng nặc như những quý bà sính ngoại khác.
Lúc này có một người đàn ông đứng dậy đi về hướng Sở U, cuối cùng dừng lại chỗ ghế ngồi của hắn. Vương Mai Mai đã ngừng giới thiệu.
Người đàn ông đó nở nụ cười hỏi: "Cậu là Sở U nhỉ, nay có dịp gặp mặt tôi mới biết cậu đúng như lời đồn, rất trẻ."
"Ngài là...?"
"Tôi là Trương Nhất Phàm của phòng thí nghiệm sinh học Phàm Ni."
Sở U đứng lên, bắt tay với đối phương.
"Sở tổng à, nếu không phải vì ba cậu xảy ra chuyện, tôi nghĩ tập đoàn Sở Thiên sớm muộn cũng đạt được thành tựu bên lĩnh vực khoa học sinh học thôi, chỉ tiếc trời không thương người tài!"
"Tổng giám đốc Sở, lần này cậu tham gia hội nghị để tính xây dựng phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh học à?" Lúc này đối phương mới tỏ rõ mục đích của mình.
"Cũng chưa biết nữa, lần này tôi tham gia chủ yếu mở mang kiến thức thôi."
"Đây là danh thiếp của tôi, nhờ Tổng giám đốc Sở để ý đến người bạn này."
"Haha, sao ngài lại nói như vậy…" Sở U vừa cười vừa nhận danh thiếp mạ vàng của đối phương.
Nhìn thấy đối phương mới trạc tuổi con trai mình, Trương Nhất Phàm cảm thấy vui vẻ, cha của cậu ta chính là Sở Thiên, một người đã đạt được rất nhiều thành tựu lớn về sinh học. Mặc dù người đó đã đi, thành quả bao năm cũng bị chia năm xẻ bảy. Thế nhưng Sở U cuối cùng vẫn là con trai của Sở Thiên, nắm giữ bao nhiêu bí ẩn quan trọng mà người khác không biết như phương diện về người sinh hóa.
Nếu không thì tại sao đứa trẻ này lại có hứng thú với buổi hội thảo hôm nay? Có phải không cậu bé đó đã có cảm hứng gì đó từ một món quà của cha cậu ta để lại.
Nếu có quan hệ tốt với đối phương, chắc chắn sẽ có niềm vui ngoài ý muốn?!
"Tương lai Tổng giám đốc Sở tới thành phố Thiên Hóa…" Đối phương vừa nói tới đây, Sở U cảm thấy điều gì đó, đảo mắt tìm kiếm, hắn bắt gặp ngay một đám người đang đi từ cửa vào. Đó chính là người cầm quyền của tập đoàn sinh học Cửu Đường, trước đó hắn đã gặp qua trên xe.
Ngụy Cửu Đường sau khi đi vào thì tiến tới vị trí của mình, lão đương nhiên cũng nhìn thấy Sở U cùng một người đang nói chuyện. Lúc này Sở U lại nhìn về phía lão.
Ngụy Cửu Đường nhìn Sở U với ánh mắt đầy tính toán, nhưng Sở U lại bình tĩnh nhìn lại, ánh mắt đó yên ả như bề nổi của mặt đầm lầy mà không ai ngờ được dưới lớp sình lầy đó là một con quái vật không đáy.
Trương Nhất Phàm cũng nhìn thấy đối phương, lên tiếng chào hỏi, đối phương nở nụ cười chào lại, không nhìn Sở U nữa.
Hắn hận lão đã cướp thành quả của cha hắn à? Ngụy Cửu Đường tự hỏi.
Cả hai đều không nói lời nào, Ngụy Cửu Đường và bạn già của lão cùng con lão tới chỗ ngồi của mình, cách Sở U trong bán kính 50m!
"Hiện tại Cửu Đường là xí nghiệp được nhà nước đầu tư trọng điểm, Tổng giám đốc Sở đừng coi thường họ." Trương Nhất Phàm nói xong thì vỗ vai đối phương, hiển nhiên ông biết Cửu Đường được lợi nhiều nhất sau khi cha Sở U xảy ra chuyện.
Nếu như ông biết được đây là âm mưu giết người, không biết ông sẽ cảm thấy như nào. Sở U nhìn đối phương, trong ánh mắt thể hiện điều gì đó không rõ: "Chà, tôi biết rồi. Cảm ơn Tổng giám đốc Trương."
"Cần gì phải cảm ơn, tôi về chỗ trước, có gì này liên lạc sau."
"Ừm!"
Sở U ngồi xuống rồi nhìn quanh hội trường, hắn thấy rất nhiều nhân viên bảo an, còn có rất nhiều người mặc tây trang đen mặt mày nghiêm túc canh gác quanh những địa điểm trọng yếu. Những người này thuộc thế lực khác nhau, cũng có mấy người mà Sở U mang tới đang canh gác, ánh mắt bọn họ chăm chăm nhìn phạm vi xung quanh của Sở U.
Trong thời gian ngắn, có thêm nhiều người đến, MC hội nghị đã bước ra bắt đầu màn chào hỏi dạo đầu.
Sở U nhìn chằm chằm vào một bóng người phía trái, đó chính là Ngụy Cửu Đường.
Hắn đang suy nghĩ lúc nào mới bắt đầu hạnh động? Nghĩ tới điều này, trái tim của hắn trở nên phấn kích cùng bồn chồn, đây là lần đầu tiên hắn chuẩn bị giết người!
Nhưng Sở U lại không biết, lần đầu tiên hắn ra tay giết người tại thế giới này lại là một vật thí nghiệm!
Lúc này, cánh tay hắn bị đụng một cái, Sở U nhìn Vương Mai Mai, cô nghiêng đầu và thì thầm bên cạnh tai hắn: "Sở tổng, có ai đó ai nhìn anh đấy!"
Ngay lập tức Sở U nhìn sang bên phải theo ánh mắt của cô ấy, hắn thấy một thanh niên trẻ tuổi ngồi đằng đó đang nhìn mình với đôi mắt trống rỗng không cảm xúc.
Ánh mắt này rất quen, Sở U nhớ nó, hắn đã nhìn thấy ánh mắt này từ một người bệnh… tâm thần rất nặng!
Đúng rồi, người này nhìn như người bệnh đó, nhưng đối phương lại có thân phận để ở đây.
Người này là ai? Trong lúc Sở U suy nghĩ thì có tiếng điện thoại rung thông báo tin nhắn Tiểu Kiều gửi tới.
"Sở U, cái người anh nhìn đó, chính là một trong hai người tôi không tra được thông tin." Đồng thời tin nhắn còn gửi kèm theo một bức ảnh, người trong bức ảnh giống người kia y đúc.
Thấy thế, Sở U ngẩng đầu nhìn người thanh niên kia, nhưng đối phương đã quay đầu lại và không nhìn hắn nữa.
Lúc này tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, đại hội chính thức khai mạc, một người có danh tiếng trong nghề đã được mời lên bắt đầu diễn thuyết…
Sở U cúi đầu và dùng cả hai tay để ấn điện thoại, cùng lúc đó hắn lạnh lùng quay sang nói với Vương Mai Mai: "Đừng nhìn!"
"A, thật xin lỗi!" Vương Mai Mai đâu có nhìn được gì, cô chỉ tò mò mà thôi, mọi người đều chăm chú nhìn vị trên sân khấu diễn thuyết, riêng chỉ vị tổng Tổng giám đốc của mình lại cúi đầu nhắn tin với ai đó.
Ngay từ đầu cô đã biết vị nhà mình không hứng thú với hoạt động này, anh đến đây vì mục đích khác..
"Tiểu Kiều, đối phương cho tôi cảm giác như gặp một bệnh nhân tâm thần."
Tiểu Kiều: Sở U, nhận xét này của cậu có liên quan tới một hồ sơ tuyệt mật. Có một người sinh hóa cực kì nguy hiểm, phương thức biểu hiện của hắn giống hệt trong ghi chép! Cấp độ nguy hiểm: cấp 3!"
"Đây là người nhân bản!" Tiếng nói của một vị diễn thuyết trên sân khấu vọng lại, hắn ta mang "sản phẩm" của mình tới đây.
Sở U ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông trưởng thành, vóc dáng hoàn mỹ, mặc một bộ đồ suit màu đen, chỉ có ánh mắt lại đờ đẫn pha chút tò mò, như một đứa trẻ thiểu năng.
"Nó được tổng hợp trực tiếp từ DNA và không cần trải qua quá trình thụ thai của người mẹ."
Ngay lúc này người đàn ông nhân bản bắt đầu thể hiện thái độ sợ hãi và lo lắng khiến vị trên sân khấu khó chịu nhíu mày, "sản phẩm" của lão luôn luôn thể hiện gương mặt cứng ngắc, chưa từng xuất hiện cảm xúc chập chờn như hôm nay. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Người xem phía dưới nhận ra điều lạ, xôn xao bàn tán.
Cùng lúc đó, một người đàn ông khác cũng bị Hồng Hậu nghi ngờ là người nhân bản đang nôn nóng, bất an nhìn trái nhìn phải rồi hướng về hội trường, như thể hắn muốn nhìn điều gì đó mà không được.
Hắn chỉ biết, một thứ gì đó khiến hắn sợ hãi đã tới đây, càng lúc càng gần hắn!
"Huhu" Lúc này, người nhân bản với dáng người hoàn mỹ bỗng dưng òa khóc, ngồi bệt xuống dưới.
Ngay tại lúc đó, đồng tử của Sở U co lại, niệm lực của hắn đang ẩn núp xung quanh người nhân bản vừa để ý mình, hắn dùng niệm lực với tốc độ nhanh như chớp tấn công đối phương!
Không sai, người đầu tiên Sở U ra tay lại là vị nhân bản kia!
Ngay lập tức, người nhân bản ngồi dựa vào ghế, đôi mắt đờ đẫn như bình thường, không ai biết hắn đã chết từ nãy.
Trong khoang miệng rất sạch sẽ, không có vết máu chảy ra, mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt.
"Ôi!" Lúc này khán giả bùng nổ vì kinh ngạc với cản tượng trên sân khấu, thậm chí có người thoải mái cười.
Điều này khiến vị trên sân khấu cảm thấy bẽ mặt… ông ta chỉ có thể ngượng ngùng cười trừ.