Chương 613. Hoa tà ác.
Lúc cuộc bạo loạn bắt đầu, người nhân bản trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, khiến cho nhân viên an ninh trợn mắt há hốc mồm.
Mấy nhân viên bảo an của Sở U cũng chú ý tới chỗ này, họ nhanh chóng chạy qua, gần như toàn bộ những người đứng đầu bộ phận an ninh từ bốn phương tám hướng đều chạy qua đó.
Hiện trường cuộc bạo loạn, mấy người đàn ông cố gắng kéo Ngụy Đức Song đang phát điên ra. Họ chỉ cảm thấy sức lực người trung niên này cực lớn, hai mắt đỏ lên, trong miệng có nước bọt chảy ra, đang không ngừng gào thét.
Mục đích đã đạt được, Sở U thu sức mạnh ý nghĩ lại. Hắn mở mắt ra, một giọt mồ hôi rơi vào mắt, hắn lập tức đưa tay lên lau mắt.
Cùng lúc đó, tơ máu trong mắt Ngụy Đức Song biến mất, vẻ mặt có chút dại ra, trong miệng không kêu loạn nữa. Thật ra Sở U không biết, nếu trực tiếp chiếm cứ ý thức trong não của người khác sẽ gây ra tác dụng phụ nghiêm trọng đối với bộ não của người đó, tế bào trong não sẽ bị rối loạn, não là cơ quan quan trọng nhất của con người, đến nay vẫn còn nhiều bí ẩn về bộ não của con người.
Lau mắt xong, lại lau mồ hôi, Vương Mai Mai bị một màn phía trước thu hút. Lúc này, cô cảm nhận được động tác của người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Sở U, lập tức phát hiện sắc mặt của hắn không ổn, gương mặt có chút ửng đỏ lại có chút tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, quan trọng nhất là, biểu cảm của đối phương, hình như rất vui vẻ?!
Trong lòng Vương mai Mai hơi rung động, dùng bàn tay ấm áp của mình vuốt ve bàn tay của Sở U, biểu cảm quan tâm hỏi: “Tổng giám đốc Sở, anh không sao chứ?”
Sở U cười, lấy bàn tay khác vỗ lên bàn tay xinh đẹp đang đặt trên tay của mình: “Không sao, qua xem thử bên kia xảy ra chuyện gì.”
“Được.” Hai mắt Vương Mai Mai lóe lên, hành động vừa rồi của đối phương với cô khiến cô rất bất ngờ và vui mừng.
Những người xung quanh cũng đã đứng lên, nhưng mà Sở U vãn ngồi ở đó không nhúc nhích, con mắt nhìn về phía cuộc hỗn loạn bắt đầu, ánh mắt nhìn qua lại chỗ mấy vệ sĩ, lúc này hắn cầm điện thoại lên, soạn một đoạn văn.
Ngay lập tức hình ảnh vệ sĩ của Cửu Đường xuất hiện trên màn hình điện thoại, mà trên người vệ sĩ này có giấu súng lục.
Sở U thở ra một hơi thật dài, hơi thở thoát ra khỏi miệng, mang theo một chút run rẩy, cả người hắn nhìn như yếu đi, nhưng sắc mặt lại trở nên đỏ hồng, ánh mắt cũng sáng vô cùng.
M* nó! Lâu rồi không trải qua kích thích như vậy, quá sảng khoái!
Một tiếng "động" của sóng âm không ai nghe thấy vang lên trong đầu, lúc này hai mắt Sở U trực tiếp vào trạng thái màu xám.
Hà Phúc Sinh nhanh chóng chạy về phía Ngụy Cửu Đường, sau khi thấy tình hình được khống chế, liền lập tức đi về phía người nhân bản vẫn đang ngồi đó từ lâu, khi đi tới bên cạnh người này, Hà Phúc Sinh cau mày, cảm thấy càng ngày càng không bình thường, chủ nhân của người này xảy ra vấn đề, mà hắn ta lại hoàn toàn không có phản ứng gì, điều này không đúng.
Hắn ta ngồi xuống lắc bả vai của người này, mắt của người này vẫn mở, nhưng hoàn toàn không có sức sống.
Chỉ là nhìn thấy mắt của người này, Hà Phúc Sinh liền hiểu người nhân bản này đã chết. Vì để xác định, hắn ta đưa tay chạm vào tim người này một giây, lại sờ mạch đập của người này một giây, cuối cùng ngón cái dừng ở mũi đối phương.
Không ổn! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Hà Phúc Sinh hiểu rõ đứng lên, trong mắt mang theo sự hoảng sợ mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Ngụy Cửu Đường trong đám người.
Lúc hắn ta chuẩn bị hô lên, đột nhiên xảy ra dị biến!
Chỉ thấy trong đám người, có một người đầu đinh, đôi mắt đen, người đàn ông mặc đồ vest bỗng nhiên kéo bộ đồ ra, từ bên hông rút ra một khẩu súng lục màu đen.
Họng súng trực tiếp ngắm vào vợ của Ngụy Cửu Đường, vị phu nhân ăn mặc tinh tế lúc này đầu đã đầy máu.
“Ba!” Tiếng súng vang lên một cách đột ngột!
Ngụy Đức Song lúc này ngây ra, hắn ta không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành như vậy? Vì sao đầu của mẹ lại đầy máu? Vừa rồi rốt cuộc hắn ta đã trải qua chuyện gì? Ký ức xuất hiện đứt khúc…
Lúc hắn ta đang cố gắng nhớ lại, thì tiếng súng lại vang lên. Ánh mắt của Ngụy Đức Song nhìn thấy một đầu người bị nổ tung, hắn theo quán tính nhắm mắt lại, bởi vì máu trên đầu đối phương văng vào mặt hắn ta, cảm giác ấm ấm, đó là máu của mẹ hắn ta.
Người áo đen sau khi bắn vào bà lão xong, rồi chuyển họng súng nhắm ngay vào Ngụy Đức Song.
Lúc cuộc hỗn loạn thật sự xảy ra, mọi người tranh nhau chen lấn chạy đi, tiếng thét chói tai tiếng rống to tiếng ồn ào vang lên cùng một lúc. Những người đứng đầu luôn ngồi tít trên cao, ung dung không sợ hãi, đã đi tới đỉnh cao của cuộc đời, lúc này cũng biểu lộ sự hoảng sợ.
Nếu như sự hoảng sợ này được chụp lại đưa cho fan mà nói, có lẽ fan sẽ vẻ mặt mê mang: Thì ra… Họ cũng có biểu cảm thế này?! Chúng tôi vốn cho rằng các người không giống như chúng tôi…
“Ba ba!” Tiếng súng khủng khiếp vang lên lần nữa, Ngụy Đức Song trúng đạn, trong đó có một viên đạn bắn trúng đầu hắn ta! Máu văng khắp nơi!
Từ vụ thảm sát đến lúc này, nó xảy ra rất nhanh. Người áo đen nhanh nhẹn móc súng lục ra, nhắm bắn vào đầu bà lão một phát lại lập tức bắn hai phát súng vào Ngụy Đức Song.
Ngay khi người đàn ông mặc đồ đen chuẩn bị cho hành động tiếp theo, thì Hà Phúc Sinh và một người nhân bản khác gần như đồng thời lao tới.
“Ba!” Một phát súng này là Hà Phúc Sinh bắn, người vệ sĩ áo đen trúng đạn vào tay cầm súng.
“A!” Cùng lúc đó, cách đó 50 mét Sở U phát ra âm thanh đau đớn rất nhỏ, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, sắc mặt cũng tái nhợt hơn. Có thể thấy, lúc này Sở U đã cắn răng cắn lợi.
Lúc này hắn đã ý thức được một việc, đó là không có sự che chắn của hệ thống giác quan khi cơ thể bị chiếm! Sở U đã chiếm cứ hoàn toàn! Đây là hiện tượng tạo nên do không đủ kinh nghiệm!
Nhưng cũng bởi vì vậy mặc dù tay cầm súng của người áo đen đã trúng đạn, nhưng súng… Vẫn trong tay!
Quá không hài hòa! Quá quỷ dị!
Người đàn ông áo đen bị bắn, chỗ cánh tay xuất hiện một lỗ máu, nhưng mà cơ thể lại không có bất kỳ phản ứng gì, bởi vì tay cầm súng của người áo đen không xảy ra chút thay đổi nào! Trước đó cầm súng thế nào bây giờ vẫn cầm như vậy!
Lúc này Hà Phúc Sinh không thể tin được!
Đồng thời, họng súng của người áo đen nhắm về phía Ngụy Cửu Đường. Ông già đó lúc này đã bị biến cố gây chấn động đến nỗi không thể tự kiềm chế!
Lúc súng chuẩn bị bóp cò, một người nhân bản khác vung một nắm đấm vào ngực người áo đen. Một đấm này, khiến Hà Phúc Sinh tận mắt chứng kiến độ nguy hiểm của người nhân bản cấp ba!
Người áo đen trực tiếp bị đánh bay, cơ thể đâm vào tấm thép chỗ đài diễn thuyết cách đó không xa.
Cú đấm này thiếu chút nữa đã khiến "âm hồn" trong người áo đen thoát ra.
Kính đen của người áo đen bị rơi xuống, nhưng hắn ta ngã xuống đất lại lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đám người.
Chuyện này không thể nào!
Sau một giây, động tác của người áo đen khiến Hà Phúc Sinh cả đời khó mà quên được!
Gương mặt người áo đen không nhìn ra bất kỳ đau đớn nào, trong mắt như đã chết lặng, cũng không thấy hắn ta đứng lên, mà trực tiếp cầm súng bắn vào đầu mình.
“Ba!” Máu văng khắp nơi, vệ sĩ mặc đồ vest tự sát, tự sát một cách dứt khoát, không chút do dự.
Nhưng mà, trong chớp mắt khi người vệ sĩ tự sát, Hà Phúc Sinh có loại ảo giác, giống như người vệ sĩ đã cười nói với hắn ta trước đó, đã trở lại….
Một giây này ánh mắt người vệ sĩ có sức sống, nhưng rất tiếc, hắn ta vẫn tự sát.