Chương 612. Hỗn loạn.
Con trai Ngụy Cửu Đường chỉ cảm thấy đầu ngứa ngáy, không khỏi lấy tay gãi.
Cùng lúc đó, người nhân bản trên lầu hai mở mắt. Đến rồi! Đến rồi! Thứ khủng bố lại xuất hiện nữa rồi. Ở đâu? Rốt cuộc nó ở đâu?!
Không ai biết, ánh mắt Sở U dần biến thành màu xám. Lâu lắm rồi hắn không xuất hiện sự thay đổi này.
Khi đổi thành màu này, đôi mắt sẽ tự động nhắm lại.
Linh hồn con người là gì? Là hình dạng trong suốt của con người giống bản thể sao?
Đáp án chắc chắn không phải. Những thứ Sở U "nhìn" thấy kỳ thật là một "cấu trúc gen", cũng có thể xem là một chuỗi gien!
Tạo hóa có bao nhiêu điều kì diệu? Chỉ là một đoạn gen trong cơ thể người lại có trình độ sắp xếp phức tạp tinh vi đến vậy.
Trong chuỗi gen lại có vô số cấu trúc gen nhỏ, tạo nên một hình ảnh choáng ngợp.
Tiến vào cảnh giới kỳ dị, thần thức niệm lực chạy giữa biển gien…
Lúc này, Sở U chợt cảm nhận được sự nguy hiểm, khiến hắn thu lại bản tính liều mạng, trở nên cẩn trọng, không dám khuếch tán thần thức niệm lực.
Hắn vừa nghĩ, thần thức niệm lực liền xâm nhập vào một cấu trúc gen. Sau khi bị xâm nhập, cấu trúc gen này bỗng truyền thông tin của nó cho thần thức niệm lực. Đó là nội dung một đoạn ký ức!
Đoạn ký ức này có vẻ là một số hình ảnh vào một ngày nào đó khi đương sự 18, 19 tuổi.
Thì ra là thế! Sở U đã biết vì sao lại có cảm giác nguy hiểm. Nếu vừa rồi hắn cứ không biết sợ mà ngang ngược xâm nhập phạm vi lớn ký ức của đối phương sẽ có nguy cơ gây thương tổn nghiêm trọng cho não bộ của hắn. Hãy nghĩ xem, nếu phải nhồi nhét tất cả ký ức của một người gần 50 tuổi vào não bộ của hắn sẽ xảy ra hiện tượng đáng sợ như thế nào.
Cách ký ức biểu hiện chính là lấy bản thân làm đương sự, dùng thị giác đương sự nhìn những ký ức này, làm mỗi người có cảm nhận khác nhau. Giống như ở mỗi giai đoạn, chính hắn mới là người làm những việc này. Góc độ này hoàn toàn khác với góc độ xem của người ngoài.
Như vậy, khi một số hành vi trong ký ức xảy ra xung đột lớn với tính cách quan điểm của hắn, trạng thái tâm lý sẽ có thay đổi lớn. Kết quả chỉ có một, chính là hóa điên!
Đương nhiên, nếu chỉ hút một phần ký ức nhỏ thì không thành vấn đề, ở trên chỉ là nói nếu thừa hưởng toàn bộ ký ức của đối phương mà thôi. Bạn nhìn thấy cuộc đời của một người, trải nghiệm cuộc đời của họ, việc này rất dễ làm bản thân hóa điên. Cho dù không đến mức độ đó cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến "người chiếm giữ thể xác", "người mượn xác", não bộ cũng bị ảnh hưởng tương tự.
Uhm… Có lẽ là trước mắt Sở U còn quá yếu?! Giới Tu Chân có câu tu tâm trước khi tu hành. Tu tâm giữ vị trí đầu tiên, tâm chí phải vững thì tà niệm tâm ma mới không xâm nhập được!
Trong một số tiểu thuyết, diễn viên xuyên vào thân thể người khác. Anh ta sẽ gặp tình trạng này đầu tiên, hơn nữa họ còn kế thừa mà không có bất cứ cản trở nào. Đây là một điều rất vi diệu.
Sau khi chạm vào đoạn ký ức này, Sở U cũng không lập lại hành động này nữa. Thật ra thời gian quá gấp gáp. Trong trạng thái "xuất linh hồn", bản thân sẽ liên tục tiêu hao tinh thần. Đây là vật sống tinh tế, qua mỗi giây tinh thần sẽ bị tiêu hao nhiều hơn bình thường.
Thần thức niệm lực nhanh chóng đi đến trung tâm cấu trúc gen, cũng chính là trung tâm linh hồn đối phương. Bởi vì đây là nơi "sáng" nhất, cũng là nơi lớn nhất!
Hắn vừa nghĩ, tăng năng lượng niệm lực, sau đó bắt đầu cẩn thận xâm nhập vào ý thức của đối phương. Càng đi vào sâu bên trong, ký ức của đối phương liên kết với nhau tập hợp vào niệm lực của hắn, muốn đem nội dung ký ức truyền đến niệm lực, giống như những mẩu ký ức này cho rằng hắn mới chính là chủ nhân?!
Ở một mức độ nào đó thì đúng là như vậy, ý thức niệm lực cường đại đã chiếm lĩnh trung tâm linh hồn, làm ý thức nguyên bản ngủ say. Những mẩu ký ức này không nhận hắn làm chủ nhân thì nhận ai làm chủ nhân chứ?!
Thế nhưng, hắn biết những điều này sẽ gây mạo hiểm lớn cho hắn. Sở U phân một đường niệm lực cản trở mẩu ký ức liên kết với nhau trong thông đạo hình thành nên những làn sóng như sóng thần, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ lấy hắn.
Theo cảm nhận của hắn, thật ra hình như có gì đó trong não bộ đối phương đang muốn tiến vào trong óc hắn! Thần thức niệm lực gửi đến hắn một tín hiệu nguy hiểm, nhờ vậy mà Sở U đã ngăn chặn được.
Ánh mắt con trai Ngụy Cửu Đường bỗng dại ra, vô thần nhìn di động, trong mắt đã không còn tiêu cự. Thậm chí, anh ta còn chảy cả nước dãi…
Ngược lại, Sở U cúi đầu, mắt nhắm chặt, mày nhíu lại, trán tuôn mồ hôi, có thể thấy làm mấy việc kiểu này không thể ngờ đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của hắn.
Kỳ thật, quá trình phát sinh diễn ra rất nhanh. Miêu tả nhiều như vậy nhưng quá trình lại cực kỳ nhanh, gần như chỉ cần ba, bốn giây là Sở U đã nắm thân thể đối phương trong tay!
Sở U tin, nếu lần sau vẫn xảy ra tình huống này, tốc độ sẽ còn nhanh hơn nữa! Bởi vì ngựa quen đường cũ.
Lúc này, đôi mắt con trai Ngụy Cửu Đường đã lấy lại sắc thái. Nếu bị người thân cận của anh ta nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ có ảo giác, dường như con người tinh tường này lại có cảm giác rất xa lạ.
Vị đại lão trên sân khấu vẫn đang hào hứng diễn thuyết, người xem dưới khán đài chăm chú xem.
Trong mắt người nhân bản trên tầng hai hội trường cực kỳ cảnh giác. Anh ta dự cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra. Bởi vì sự khủng bố vẫn đang tồn tại, chỉ có điều nó đã trở nên mờ nhạt, chỉ mong không phải người của mình!
Hà Phúc Sinh là đặc công quốc gia. Anh ta có hai thân phận, một là cố vấn cao cấp tập đoàn sinh học Cửu Đường. Anh ta vào Cửu Đường, mục đích chính là âm thầm lấy tin cơ mật từ phòng thí nghiệm sinh học có quan hệ với tập đoàn sinh học Cửu Đường.
Song phương mặc dù có hợp tác chặt chẽ, nhưng vì phòng ngừa Cửu Đường lén giở trò, quốc gia đã sử dụng lực lượng cài cắm vào bên trong tập đoàn Cửu Đường. Mấy việc này rất dễ dàng.
Lúc này, anh ta lại ngẩng đầu quan sát xung quanh, trong mắt anh ta là bóng dáng người nhân bản vừa mới bị Sở U xử lý! Anh ta rất muốn quay qua nhìn người kia, bởi vì người kia đã ngồi một tư thế rất lâu rồi không thay đổi. Tuy biết đối phương là "người không bình thường", nhưng Hà Phúc Sinh có cảm giác bất an, bởi vì tư thế ngồi của đối phương trông giống như đang ngủ vậy!
Thế nhưng, là một người dày dạn kinh nghiệm, anh ta mơ hồ cảm giác không phải vậy, mà đối phương giống như… người đã chết!
Chẳng lẽ "sản phẩm" này cũng xảy ra tình huống như lúc nãy sao?! Nghĩ đến đây, anh ta lại nhìn về phía một người nhân bản khác. Bởi vì khoảng cách quá xa không thể nhìn rõ được, nhưng anh ta cảm giác biểu hiện của người kia rất "bình thường"!
Khi anh ta chuẩn bị đi qua xem thử, Hà Phúc Sinh chợt chú ý tới người quan tâm, cũng chính là con trai Ngụy Cửu Đường. Hắn ta bỗng nhiên đứng lên.
Ngụy Cửu Đường và vợ ông ta cảm nhận phía sau lưng có chuyện bất thường. Hai người quay đầu nhìn về phía đứa con của mình đầy thắc mắc.
"Đức Song, con làm sao vậy?"
"Ẳng!"
Vợ chồng Ngụy Cửu Đường: …
"Phụt ha ha ha ha…!" Sở U cách đó 50 mét cố gắng nén cười, sắc mặt hơi tái, trên đầu lấm tấm mồ hôi. Vương Mai Mai thu hồi ánh nhìn với Ngụy Đức Song, quay đầu nhìn qua Sở U đang nhắm mắt, vẻ mặt khó hiểu.
Khi Ngụy Đức Song vừa đứng lên, rất nhiều người phía sau đều nhìn về phía hắn ta, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua. Màn tiếp theo mới khiến tất cả mọi người chưng hửng.
Những người xung quanh ngơ ngác nhìn Ngụy Đức Song, khó hiểu vì sao đối phương lại phát ra âm thanh như vậy?!
Có thể nói, Sở U là người đầu tiên phản ứng với một màn này.
"Đức Song, con… con không sao chứ?" Mẹ hắn ta cảm thấy mặt nóng lên, bà không hiểu vì sao đứa con 48 tuổi này lại phát ra tiếng kêu quái dị như vậy?
Mắt Ngụy Đức Song dại ra, điều này làm ba hắn ta Ngụy Cửu Đường nhíu mày. Bởi vì ánh mắt này rất giống ánh mắt của người nhân bản. Chuyện gì đã xảy ra trên người con trai ông ta vậy chứ?
Không để họ nghĩ lâu, hành động tiếp theo của Ngụy Đức Song lại khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc.
Ngụy Đức Song cầm di động, đập mạnh vào mẹ hắn ta!
Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát. Hắn ta đập mạnh vào đầu mẹ hắn ta mấy cái, máu tươi nhất thời chảy ra.
"Oa a!!!" Mấy cô gái đứng quanh là người hét lên đầu tiên, cắt ngang lời người dẫn chương trình đang nói, cũng lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người trong hội trường về hướng này.
"Đức Song con đang làm cái gì vậy?!!" Ngụy Cửu Đường đứng lên, giận tím mặt.
"ĐMM!" Hai mắt Ngụy Đức Song đỏ ngầu, đầy tơ máu, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn. Cảnh tượng này đã dọa Ngụy Cửu Đường, mắt ngơ ra, quả thực đã bị dọa đến ngay cả người.
Xung quanh Ngụy Đức Song nhất thời trở nên rối loạn, may có mấy người đàn ông phản ứng nhanh, vươn tay ra hỗ trợ ngăn lại hành động bạo lực của Ngụy Đức Song.