Chương 616. Bệnh viện!
Cánh cổng điện tử của biệt thự im lặng mở ra, chiếc xe ô tô SUV màu đỏ cỡ lớn lái vào. Sau khi dừng lại trong sân thì lửa liền tắt, nhưng một hồi vẫn chưa có ai xuống xe.
Lúc này Bảo Nhi đang ngồi trong ổ nhỏ của cô, yên tĩnh viết bài tập về nhà, thái độ vô cùng tập trung và nghiêm túc.
Bỗng nhiên trong bụng cô phát ra tiếng kháng nghị, Bảo Nhi nhíu mày, dừng bút lại, vô thức lấy tay sờ lên bụng, rồi nhìn đồng hồ, đồng hồ hiển thị đã 5 giờ 30 phút chiều.
Tại sao anh vẫn chưa về, anh không gọi điện thoại cho mình, mình gọi cho anh anh cũng không nghe, anh đang làm gì nhỉ?
Trong lòng cô bắt đầu hơi lo lắng, cố gắng chịu đựng cơn đói tiếp tục viết bài tập về nhà.
Anh nói sẽ dẫn mình đi ăn tối, chỉ là ...mình thật sự rất đói bụng! Mình có nên ăn trước một ít hay không?
Nghĩ tới đây cô lại đặt bút xuống, đứng dậy đi tới cái tủ lạnh nhỏ ở góc phòng. Thật ra cái tủ lạnh nhỏ này là Sở U đặc biệt mua một thiết bị điện nhỏ để Bảo Nhi dự trữ đồ ăn vặt.
Mở tủ lạnh nhỏ ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt, có một số đồ ăn vặt Bảo Nhi chưa từng nếm qua, bên trong còn có bánh mì và sữa chua.
Lấy một bánh mì bơ và một hộp sữa chua, Bảo Nhi cầm hai thứ này về chỗ ngồi, mở bánh mì ra, cắm ống hút lên hộp sữa chua, cô ăn một miếng.
Đồ ăn có hơi lạnh, cũng may nhiệt độ trong phòng không lạnh lắm, lấp lửng bụng của cô là có thể.
Khi ăn bánh mì xong, sữa chua bị hút khô mà phát ra tiếng kêu, Bảo Nhi đem những thứ này ném vào trong thùng rác đáng yêu.
Khi cô đang tiếp tục làm bài tập, điện thoại di động trên bàn reo lên một cái, đó là một tin nhắn.
Nhìn thấy tin nhắn này, đôi mắt của Bảo Nhi sáng lên, bởi vì đó là tin nhắn của anh gửi.
Nhưng mà tại sao phải gửi tin nhắn. Không gọi điện thoại được sao?
Cô vẫn nhíu mày, tay mở khóa điện thoại rồi đọc tin nhắn.
Sở U: Bảo Nhi, anh đang ở trong xe, em tới đón anh!
Xem hết tin nhắn này, Bảo Nhi mờ mịt hơi không hiểu, nhưng không sao, cuối cùng thì sự lo lắng trong lòng cô cũng biến mất, bởi vì anh đã trở về!
Cô lập tức đứng lên mở cửa phòng ngủ rồi đi ra ngoài, cùng lúc đó, camera được bố trí trong biệt thự lặng lẽ nhắm vào Bảo Nhi...
Trong biệt thự chỉ có một mình Bảo Nhi, Chu Chỉ Quân không có ở đây. Ngày mai cô sẽ rời đi, vì cô cần chuẩn bị một ít gì đó và giải quyết một ít việc.
Cửa của biệt thự mở ra, Bảo Nhi nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu trong sân, người lái xe đã mở ra một nửa cửa sổ xe, cô có thể nhìn thấy một nửa hình bóng quen thuộc đang nằm không nhúc nhích ở đó.
Anh làm sao vậy? Bảo Nhi bước nhanh hơn, cô đi tới trước cửa xe rồi mở cửa xe ra. Bảo Nhi nhìn thấy anh của mình nhắm mắt lại, sắc mặt hơi tái nhợt lại có chút phớt hồng. Anh đang ngủ sao?
"Anh? Anh? Anh U?" Bảo Nhi vươn tay nhẹ nhàng lung luay người Sở U, vừa mở miệng gọi hắn.
Nhưng mà đối phương hoàn toàn khóc có phản ứng, như thể đang ngủ rất sâu.
Thật kỳ lạ, anh vừa mới gửi nhắn tin cho mình, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, sao anh có thể ngủ say như vậy chứ?!
Phải làm sao mới tốt đây? Bên ngoài trời lạnh như vầy, cứ như vậy đi ngủ chắc chắn sẽ bị bệnh!
Bảo Nhi không có số điện thoại của Chu Chỉ Quân ra, có lẽ anh sẽ có. Nghĩ vậy, Bảo Nhi liền rút điện thoại của Sở U ra, trên đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nhưng mà cô không biết mật khẩu để mở khóa màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn là bỏ lại vào trong túi của Sở U.
Tay của cô tiếp tục lay, vẻ lo lắng nặng nề hiện trên gương mặt nhỏ nhắn, chẳng lẽ một người có thể ngủ sâu như vậy sao? Không phải là đã xảy ra chuyện chứ? Chỉ là, tại sao anh vẫn gửi tin nhắn cho mình được chứ?
Lúc này gia tăng trên ty lực đạo, dùng sức lay động Sở U thân thể, đồng thời lớn tiếng la lên.
"Ừm..." Trong miệng Sở U phát ra một tiếng rên, có phản ứng, nhưng mà vẫn không tỉnh lại.
Cứ tiếp tục như vậy một lát, thậm chí Bảo Nhi đã kiểm tra cơ thể của Sở U, sờ lên trán của đối phương, xem xem có phải là hắn bị sốt hay không, lại kiểm tra cơ thể nhưng mà không có vết thương nào, chỉ là quần tây có hơi bẩn.
Nhất thời trong lòng Bảo Nhi có hỏi lục thần vô chủ (1), cô không biết có nên gọi điện thoại cho bác sĩ tới không. Cô bé cực kỳ do dự không biết có nên gọi người đến giúp đỡ hay không?
(1) Lục thần vô chủ: hoang mang lo sợ; mất bình tĩnh; hoang mang lo sợ; không làm chủ được tinh thần (theo Đạo gia, lục thần của cơ thể người gồm tim, gan, phổi, thận, tỳ, mật).
Không được, thế này thì không được, vẫn là đưa anh vào trong nhà trước đã, trong nhà đủ ấm áp, ở đây quá lạnh.
Tuy nhiên lúc kéo cơ thể của Sở U, Bảo Nhi phát hiện đối phương thật sự quá nặng, cơ thể của cô không thể chịu được.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lúc này điện thoại trên người Sở U reo lên, trong lòng Bảo Nhi vui mừng, cô cảm thấy mình đã tìm được cách.
Cô rút điện thoại ra lần nữa, chẳng qua là khi nhìn thấy tên của người gọi, hi vọng vừa mới dâng lên của Bảo Nhi đã lập tức dập tắt, trong lòng ẩn ẩn bất an và do dự.
Trên điện thoại hiện lên một cái tên, hiển thị là: Lạc Nhi.
Lạc Nhi, là chị Lâm Lạc Nhi, đây chính là bạn gái của anh. Mình có nên trả lời điện thoại hay không đây, nhưng anh cũng có nói qua, chị Lạc Nhi đã rời khỏi thành phố, cho dù có nói việc này cho chị ấy biết, chị ấy cũng không trở về kịp?
Bảo Nhi nhìn điện thoại đang không ngừng reo lên, không ai biết cô đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng vẫn bỏ điện thoại vào trong túi của Sở U, mặc kệ điện thoại đang tiếp tục đổ chuông.
Sau đó cô lại lấy điện thoại của mình, không do dự, Bảo Nhi bấm 120. Mặc dù nhìn anh dường như đang ngủ, nhưng anh lại ngủ rất bất thường, gọi bác sĩ đến đây, thì cô mới yên tâm.
"Xin chào, có phải là bệnh viện không? Cháu đang ở khu biệt thự Hãn Hải, khu số...Anh cháu nhìn như đang ngủ, nhưng gọi thế nào anh ấy cũng không dậy, ừm.. Được rồi..."
Trong hoàn cảnh môi trường có nhiệt độ gần như bằng không, bóng người nhỏ bé của Bảo Nhi đứng đợi một lúc lâu, trong mắt tràn đầy lo âu. Cô đi tới ngồi kế bên tài xế, dù sao nhiệt độ trong xe vẫn tốt hơn so với ở bên ngoài nhiều. Sau đó cô thỉnh thoảng sờ lên mặt Sở U, quan sát nhiệt độ trên cơ thể anh.
Chỉ một lát sau, xe cứu thương đã đến, khi các bác sĩ nhìn thấy Bảo Nhi, trong mắt không khỏi có hơi ngạc nhiên.
"Cháu là em của anh ấy, sau khi anh cháu đến, cháu không thể gọi anh cháu dậy được." Bảo Nhi nói với bác sĩ.
Một bác sĩ và hai y tá chuyên nghiệp kiểm tra cơ thể của Sở U, sau đó bác sĩ nói.
"Người lớn trong nhà các cháu đâu?"
"Người lớn? Ừm bây giờ không ở đây, xin hỏi bác sĩ, tình hình anh của cháu như thế nào rồi ạ?" Bảo Nhi né tránh câu hỏi này, thật ra cô cũng rất tò mò về gia đình của Sở U. Đã lâu như vậy mà cô chưa từng nghe hắn nói qua người thân của mình, không nhìn thấy người thân của hắn tới cửa, tình huống gia đình của hắn, so với tình huống của cô không phải giống bình thường! Nó giống hệt nhau!
"Anh cháu không có vấn đề gì, anh cháu đúng là đang ngủ, nhưng không bình thường, chú đề nghị nên đến bệnh viện kiểm tra thêm."
"Được, đến bệnh viện, chú yên tâm đi, tiền… Tiền không thành vấn đề!" Bảo Nhi nhớ câu này Sở U thường xuyên treo bên miệng, nên cô là nói ra luôn.
Bác sĩ tin tưởng lời nói của Bảo Nhi, nhìn nhà của người ta đi, nhìn xe của người ta đi, không phải là kẻ có tiền thì là cái gì? Hoàn toàn có thể tin cậy mà chữa trị!
"Vậy thì tốt, cháu cần chuẩn bị cái gì không? Dấu hiệu sức sống của anh cháu cực kỳ ổn định, sẽ không có vấn đề gì. Cháu cần lấy gì thì mau đi lấy đi, bọn chú chờ cháu ở đây."
Thế là Bảo Nhi chạy về biệt thự, lấy sách bài tập cất vào cặp sách, sau đó bỏ thêm mấy đồ ăn vặt có thể giúp no bụng vào cặp, rồi viết một đoạn văn trên tờ giấy trắng, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách. Sau khi Chu Chỉ Quân trở về chắc chắn là sẽ thấy nó, nếu như đêm nay cô không quay về, thế thì không có cách nào.
Sau khi đi ra ngoài rồi khóa cửa thật kỹ, Bảo Nhi thấy Sở U đã nằm trên xe cứu thương, vì vậy Bảo Nhi cũng lên xe cứu thương. Cuối cùng chiếc xe này chở hai anh em tới bệnh viện, nhưng không phải là một bệnh viện lớn.