Chương 617. U Dạ Táng Hoa Hồn
Đến bệnh viện, Sở U được đưa vào phòng khám. Bảo Nhi đeo cặp sách, đứng một mình ở lối đi nhỏ, lộ ra dáng vẻ cô độc. Lúc này cô đang ngồi trên ghế chờ kết quả, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn xung quanh.
Khoảng nửa giờ sau, Sở U được đẩy ra, Bảo Nhi lập tức đứng lên, một bác sĩ đi tới trước mắt cô, nhỏ giọng nói: "Cháu à, anh của cháu không sao rồi, bệnh nhân cần nghỉ ngơi thật tốt. Bác đã làm thủ tục nhập viện. Sau khi bệnh nhân tỉnh lại cháu bảo anh ta đến gặp bác, không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."
"Cảm ơn bác sĩ ạ."
"Không cần khách sáo, giờ cháu đi theo xe đẩy, người phụ trách sẽ đưa cậu ấy lên giường nằm, đi đi."
"Vâng, chào bác sĩ ạ."
"Chào cháu."
Tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc rơi xuống, trên mặt Bảo Nhi hiện lên vẻ nhẹ nhõm.
Thế là Bảo Nhi theo sát xe đẩy, nằm bên trên là Sở U đang nhắm mắt, Bảo Nhi sáng láng nhìn anh trai của cô, anh không có việc gì là may rồi, thật mừng quá!
Chỉ chốc lát sau chiếc xe đã đi tới khu nội trú, nơi này có rất nhiều người, không hề vắng ngắt như trước đó.
Lúc này cô y tá mở cửa một căn buồng ra, người phụ trách đẩy xe lăn vào. Dưới sự hợp lực của người đẩy xe và y tá, Sở U được đặt lên giường.
"Cảm ơn hai anh chị ạ!"
"Em không cần cảm ơn đâu." Người đẩy xe rời đi, y tá thì ở lại ghi chép, sau đó nói với Bảo Nhi: "Em ăn cơm chưa? Ở đây có thực đơn dinh dưỡng, muốn ăn gì có thể tự chọn, tiền ăn gộp chung với tiền viện phí, sau khi xuất viện sẽ thanh toán một thể."
"Dạ vâng, em biết rồi ạ, cảm ơn chị nhiều."
"Đừng khách sáo." Sau đó chị y tá này cũng rời đi.
Lúc này, Bảo Nhi mới bắt đầu đánh giá phòng bệnh, ở đây có ba giường nằm, hai trong số đó đã có người, theo thứ tự là Sở U và một cô gái nữa. Phòng bệnh này có hơi khác biệt, khác biệt ở đâu ấy hả? Đó chính phòng bệnh này vắng vẻ hơn những phòng khác rất nhiều.
Bảo Nhi nhìn chị gái nằm trên giường, trong mắt cô hơi hiếu kỳ bởi vì chị gái kia nhìn rất trẻ, hơn nữa ngoại hình còn vô cùng xinh đẹp, chẳng qua tính tình hết sức lạnh lùng, dường như rất khó gần, như làn da của chị gái đó vậy, là một màu tái nhợt bệnh tật.
Cạnh giường ngủ của chị gái này còn có hai món đồ, một là xe lăn và hai là mũ trò chơi.
Đạm Đài Tĩnh Ninh cũng đang nhìn Bảo Nhi, trong mắt có vẻ kỳ dị. Lúc Sở U được đưa vào đây Đạm Đài Tĩnh Ninh đã nhận ra người này. Lúc ấy cô ta cảm thấy vô cùng khó tin bởi vì cô ta nhớ rõ anh khóa trên này là người có tiền, không phải dạng có tiền bình thường đâu. Lãnh Dạ Táng Hoa Hồn từng bí mật nói cho cô ta biết, anh khóa trên đó hình như quản lý một tập đoàn vô cùng khổng lồ. Hơn nữa Lãnh Dạ Táng Hoa Hồn còn không che giấu tình cảm yêu mến đối với anh ta.
Thế nhưng một người tuyệt đối không tầm thường lại nằm bệnh viện này, hơn nữa còn ở chung một phòng bệnh với cô ta.
Nếu cô ta nói tin tức này ra thì Lãnh Dạ Táng Hoa Hồn có thể bay tới đây hay không nhỉ? Nghĩ tới đó, Đạm Đài Tĩnh Ninh mỉm cười, chút cảm giác u ám trong lòng cũng vơi bớt không ít.
Cô nhóc kia trông xinh xắn thật đấy, chẳng qua ngoại hình không giống U Dạ lắm, hai người này có quan hệ ra sao? Cô gái tên Lâm Lạc Nhi đâu rồi? Người nhà của anh U đâu? Rất nhiều thắc mắc liên tục hiện lên trong đầu cô ta.
Bảo Nhi nhìn thoáng qua Sở U, sau đó liền lấy sách bài tập ra, đặt lên giường bệnh của Sở U, kéo ghế đẩu lại, cứ thế nằm sấm làm bài tập.
Đạm Đài Tĩnh Ninh vốn định vào “Thiên Thế” nhưng nhìn thấy cảnh này lại suy nghĩ lại, vô cùng tò mò liếc mắt nhìn qua lại giữa Bảo Nhi và Sở U. Cô ta cảm thấy cảnh tượng này đặc biệt thú vị.
Điện thoại của Sở U lại vang lên, Bảo Nhi lấy điện thoại, phát hiện là một dãy số lạ, thế là yên lòng nhét thẳng điện thoại vào trong chăn để cho tiếng kêu nhỏ đi chút.
Thấy cảnh này, trong mắt Đạm Đài Tĩnh Ninh càng hiện lên vẻ hiếu kỳ, chuyện này thực sự là quá đặc biệt!
"Này bạn nhỏ gì ơi!" Đạm Đài Tĩnh Ninh cất tiếng gọi.
Bảo Nhi đưa lưng về phía Đạm Đài Tĩnh Ninh, sau khi nghe thấy tiếng gọi thì quay người lại, cất tiếng hỏi: "Chị có chuyện gì không ạ?"
"Ừ, sao em không bắt máy vậy?"
"Em không quen người ta!"
"Thế tên của em là gì?" Nhìn ánh mắt của Bảo Nhi, Đạm Đài Tĩnh Ninh lại nói: "Thực ra chị từng gặp anh ấy một lần, anh ấy tên là Sở U đúng không?"
Ánh mắt Bảo Nhi sáng lên: "Chị biết anh trai em ạ?"
Đạm Đài Tĩnh Ninh khẽ gật đầu, vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi, chỉ là nhìn có vẻ cô độc đáng thương. Loại cảm giác này khiến Bảo Nhi cảm thấy thân thiết.
"Chị và anh ấy từng gặp nhau một lần, anh ấy từng đưa bọn chị về nhà."
"À, thì ra là thế ạ." Thế là Bảo Nhi và Đạm Đài Tĩnh Ninh nói tên cho nhau biết, coi như làm quen.
"Chị Tĩnh Ninh cũng chơi “Thiên Thế” ạ?"
"Đúng rồi, chị coi nó là nghề nghiệp của mình." Cô ta hạ thấp tầm mắt nhìn mũ trò chơi, nhẹ nhàng dùng tay khẽ vuốt vuốt, lời nói khe khẽ tựa như đang thì thầm: "Không dựa dẫm vào ai, dùng nó để nuôi sống bản thân." Còn một câu nữa cô ta không nói ra, chính là: nhất định phải sống sót!
Từng có thời điểm, cô ta có vô số lý do để tự sát: cô ta đã từng sống uổng phí, chỉ chờ đợi cái chết, cô ta có vô số lý do! Thời gian thấm thoát trôi, cô ta lẻ loi đơn độc trên đời, giống như một con thuyền mắc cạn trong biển cát, là thời điểm thay đổi chút đi, những người hy vọng cô ta chết, cô ta sẽ không chết cho họ vui vẻ đâu!
"Chị nói gì vậy? Anh trai em cũng giống chị này, hằng ngày anh ấy đều ở trong Thiên Thế."
Trong mắt Đạm Đài Tĩnh Ninh lóe lên tia bất ngờ, cô ta nhớ anh U từng nói rằng, hắn không thể nào chơi “Thiên Thế”, và cũng rất hiếm khi đụng tới trò chơi này.
Mà cô bé trước mắt này ra hiểu rất rõ Sở U, như vậy giữa hai người này ai nói lời đáng tin hơn, đáp án không cần nói cũng biết.
"”Thiên Thế” là một trò chơi rất hot, rất nhiều người đều say mê nó, coi nó thành nghề nghiệp, em có biết tên trong game của anh trai em không?"
Bảo Nhi lắc đầu: "Không ạ, anh trai không cho phép em đụng tới những thứ này"
"Mà chị Tĩnh Ninh ơi, chị bị bệnh gì vậy?"
"Chị ấy à…" Đôi mắt cô ta nhìn cặp chân dưới lớp chăn kia, đáp: "Em có nhìn thấy xe lăn không, chân chị không cử động được. Không những vậy, thỉnh thoảng nó còn phát bệnh, những lúc thế này chị đều phải nằm viện truyền dịch trị liệu."
"Chị Tĩnh Ninh ơi, chị bị bệnh lâu chưa, sao lâu rồi mà còn chưa chữa khỏi?"
"Không chữa khỏi được, đây là tật bẩm sinh!" Nói tới đây, ánh mắt Đạm Đài Tĩnh Ninh rất bình tĩnh, cô ta đã xem nhẹ rồi, xem nhẹ loại bệnh hành hạ cô ta ròng rã 19 năm trời này.
"Ôi? Chuyện này…" Bảo Nhi lộ ra vẻ mặt khó tin, một chị gái trông xinh đẹp như vậy lại là một người tàn tật.
"Không có vấn đề gì đâu, chị lớn như vậy rồi, cũng đã quen. Thôi, em làm bài tập đi Bảo Nhi, chị vào “Thiên Thế” đây."
"Chị Tĩnh Ninh không cần truyền nước ạ?"
"Chị truyền xong rồi, chân hết đau rồi."
"Vâng, vậy được rồi ạ, chị Tĩnh Ninh chơi vui vẻ."
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Bảo Nhi tiếp tục làm bài tập. Lúc này điện thoại của Sở U lại vang lên, sau khi cầm lên xem, Bảo Nhi lại nhét nó vào trong chăn. Sở dĩ Bảo Nhi làm như vậy vì cô chỉ ngó xem có phải chị Chỉ Quân gọi đến không thôi, nếu là chị ấy Bảo Nhi mới bắt máy, còn không ấy hả, ai cũng không bắt!
Sau khi làm bài tập xong, Bảo Nhi nhìn những dòng chữ trên vở, lần đầu tiên cô cảm thấy mình viết hơi ẩu, không nắn nót.
Sở U không biết, trên lớp Bảo Nhi đã là lớp phó học tập!