Chương 641. Thanh Đăng Ngưng - Na Na (3)
"Chấn Động Xoay Tròn - Chấn Động Phạm Vi - Sóng Xung Kích!" Trong không gian tương đối chật hẹp, Sở U tàn bạo sử dụng loạt kỹ năng này.
Những thủy thủ cấp Giáp không phải cứ đứng trơ chịu trận, mà bọn họ cũng rút bội đao ra nhưng lại không tạo ra được tí sát thương nào đối với Sở U. Bọn họ chỉ có thể lấy thân mình ngăn cản bước chân hắn.
Trong khoang thuyền một mảnh mưa máu. Sau khi Đế Cơ gia nhập, hậu quả nghiêm trọng xảy ra càng không cứu vãn được, rất nhanh cả hai đã đánh giết tới phòng điều khiển. Ở đây Sở U gặp được hạm trưởng của phe địch.
"U Dạ đâu rồi? Vẫn không nhìn thấy người của hắn sao?" Lưu Nhất Đao vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Chỗ của tôi không hề thấy bóng dáng hắn!" Một tai mắt từ trận truyền tống của một thành trấn nào đó báo cáo lại.
Nghe đến đây, Lưu Nhất Đao quay đầu lại nhìn về phía đám người, mở hai bàn tay ra hơi bất đắc dĩ nói.
"Đám tai mắt đều nói rằng bọn họ không phát hiện dấu hiệu cho thấy Sở U tới. Chiến lực của bọn chúng đã tăng lên kinh khủng như vậy, bên kia vẫn chưa kết thúc cốt truyện bên kia sao? Hay là hắn thực sự không có ý định coi chúng ta là kẻ địch?"
"Có chú ý trên không chưa?" Người đang nói chuyện chính là Thanh Đăng Ngưng, trên mặt cô ta không có biểu cảm gì.
Từ khi U Dạ lựa chọn cắt đứt với bọn họ, chút biện pháp đền bù cũng gặp phải thất bại. Dường như cô ta đã nhận phải đả kích rất lớn, cả ngày rầu rĩ không vui, đối với ai cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo kiêu ngạo.
Thật ra trong mắt đám cấp dưới, Thanh Đăng Ngưng là một người cực có tham vọng quyền lực, tác phong bình thường biểu hiện ra cũng rất mạnh mẽ. Bộ dáng tràn đầy tự tin như đã tính trước mọi việc, trạng thái như vậy biểu hiện trên phương diện công tác hiện tại cũng coi như có cống hiến khá lớn, bởi vì cô ta vẫn luôn nỗ lực trèo lên cao.
Hiện tại lại khác hoàn toàn, cô ta không còn sự sắc bén, ánh mắt cũng thỉnh thoảng lơ đãng, cả người tựa như đã bị rút mất linh hồn.
U Dạ và Sáng Thế trở thành cục diện như ngày hôm nay, Thanh Đăng Ngưng cũng có trách nhiệm. Rất nhiều người coi trạng thái bây giờ của cô ta thành một loại biểu hiện đang trên con đường làm quan thì gặp thất bại.
Người còn trẻ nên kiềm chế bớt sợ sắc bén! Đây là một vài suy nghĩ chân thực trong lòng các đồng nghiệp.
"Bọn tôi có chú ý rồi, quanh công hội đều có người giám sát chu toàn, trái lại không hề tồn tại sơ hở." Lưu Nhất Đao cau mày nói.
"Nói như vậy tức là U Dạ không rảnh bận tâm chúng ta, chắc hắn ta đang bận rộn tăng cấp, tăng lực chiến, ha ha…" Dứt lời, Thanh Đăng Ngưng cười nhạo một chốc.
Nhìn lại một chút mà xem, vài ngày trước lực chiến của U Dạ đã là 770 nghìn, hắn sẽ quan tâm đến đám tôm tép bọn cô sao? E là chờ sau khi hắn bận xong chuyện làm nhiệm vụ sẽ nhanh chóng trở lại đánh vỡ vòng phòng hộ công hội đi? Lực chiến của hắn tăng nhanh đến độ khiến người ta phát sợ.
Nghĩ như vậy, Thanh Đăng Ngưng im lặng rời khỏi nơi này. Khi ra đến bên ngoài, cô ta cúi đầu nhìn cục đá dưới chân, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lát sau, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Thanh Đăng Ngưng.
"Na Na, cô đang suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?"
Trong lòng Thanh Đăng Ngưng giật mình, vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.
"Tổ trưởng à, chú tới lúc nào vậy?"
Người bên cạnh chính là tổ trưởng phụ trách tất cả mọi chuyện của nước Yến, quyền lực cũng rất lớn bởi vì công việc của ông ta không chỉ giới hạn trong công hội Sáng Thế mà chính là tài nguyên nhân lực mà chính phủ đưa vào toàn nước Yến, người có trách nhiệm tối cao nhất chính là vị tổ trưởng này. Lão đại của công hội Sáng Thế là Lưu Nhất Đao khi nhìn thấy ông ta cũng đều phải khép nép, nói chuyện khách sáo.
"Ha ha, tôi mới vào trò chơi đã thấy cô, tôi đứng ở đây được một lúc rồi. Thấy cô đứng ngẩn người ra, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của U Dạ hả?" Tổ trưởng tuổi đã quá năm mươi nhưng ở trong trò chơi lại giống như một người đàn ông mới hơn ba mươi vậy.
Thanh Đăng Ngưng khe khẽ lắc đầu: "Không phải đâu, chú đừng đoán mò."
"Tôi nói trước với cô, chuyện của U Dạ cô đừng quá để nặng trong lòng, tên kia tùy ý làm bậy, ai cũng không khống chế được hắn, đó cũng không phải là lỗi của cô. Haizz!" Nói tới đây tổ trưởng khe khẽ thở dài, mặc dù nói như vậy nhưng ông ta cũng biết, Thanh Đăng Ngưng vẫn phải nhận khiển trách từ tổ chức.
Về phần Vương Nhạc - Vương Bá Thiên Hạ, hắn ta đã bị khai trừ khỏi bộ phận quản trị nước Yến, nói cách khác, Vương Nhạc đã xóa nick.
"Vâng, tổ trưởng cứ yên tâm đi, tôi đã điều chỉnh lại trạng thái rồi." Thanh Đăng Ngưng khẽ cười nói.
Tổ trưởng gật đầu không nhắc lại chuyện này nữa, ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại cất tiếng nói tiếp.
"Na Na, tôi nghe nói người nhà cô đã tìm đối tượng kết hôn cho cô rồi phải không?" Dứt lời, ông ta mang khuôn mặt lộ ý cười nhìn Thanh Đăng Ngưng.
Thanh Đăng Ngưng cúi đầu cười một tiếng, giờ phút này người phụ nữ bộc lộ ra tình cảm chân thành, hơi có tí phong tình.
"Vâng, nhưng hai bên còn chưa gặp mặt."
"Ừ, nghe nói người kia vẫn còn là sinh viên năm ba, cũng rất ly kỳ đấy, gần đây hắn có chỉnh đốn lại công ty tập đoàn nhà mình, loại trừ những người thân thích. Như vậy cũng tốt, nhãn hiệu Hoàn Đông Bang cũng bị loại bỏ, tôi đang nghĩ có phải có người sau lưng chỉ điểm cho hắn không đây? Ha ha."
Thanh Đăng Ngưng cười nhạt thêm một tiếng, không lên tiếp đáp lại.
"Tập đoàn Thiên Sở là một xí nghiệp khổng lồ, thực lực mạnh mẽ. Quan trọng nhất đó không phải là một công ty cổ phần quá quái lạ. Một người lại có thể dẫn dắt một xí nghiệp tư nhân lọt top 500 công ty và tập đoàn hàng đầu thế giới, trong chuyện này thực sự tràn đầy màu sắc truyền kỳ."
Xem ra vị tổ trưởng này cũng biết sơ qua về tập đoàn Thiên Sở, hơn nữa còn cảm thấy khá hứng thú.
"Xí nghiệp tư nhân?" Thanh Đăng Ngưng cũng hơi sợ hãi, dĩ nhiên là cô ta không hiểu rõ đến thế.
"Đúng vậy, người trong nhà không nói cho cô biết hả? Tôi nói với cô này, nhà đó là một tập đoàn khổng lồ, hiện tại vị sinh viên năm ba kia chính là người định đoạt. Ba mẹ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hắn được kế thừa xí nghiệp này. Còn chuyện này cũng rất lạ, toàn bộ lớp của hắn bao gồm cả giảng viên đều cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ mình hắn còn sống, ai cũng chết hết, chết giống y nhau, gặp tai nạn máy bay."
"Có thật thế không?" Thanh Đăng Ngưng cũng không cảm thấy hứng thú bao nhiêu đối với chuyện này, càng giống như đang đối phó qua loa với vị tổ trưởng đột nhiên nổi hứng này.
"Không sai, trước kia chúng tôi cho rằng tập đoàn Thiên Sở sẽ giống Hoàn Đông Bang, nhưng coi tình hình bây giờ mà nói, hiển nhiên khác biệt." Nói tới đây, tổ trưởng nhìn về phía Thanh Đăng Ngưng, ánh mắt hơi chút thâm sâu nói tiếp.
"Khẳng định là có người đánh hơi được hướng gió, lại tùy tiện ra chủ ý cho ông cụ nhà cô, dự định cho hai người kết hôn, dựa theo quan hệ thông gia kéo tập đoàn Thiên Sở về bên này."
Thanh Đăng Ngưng vẫn không nói chuyện.
Tổ trưởng khẽ lắc đầu cảm thán: "Trước kia chính thương không thể thông gia nhưng thời nay khác rồi. Na Na à, cô đừng bảo với tôi là người ta tên là gì cô cũng không biết đấy nhé?"
"Anh ta tên là Sở U!" Thanh Đăng Ngưng rốt cuộc cũng mở miệng.
"Ha ha, xem ra người trong nhà vẫn hỏi qua sự đồng ý của cô trước nhỉ. Nói như vậy cô đã thấy bộ dáng của người ta rồi đúng không?"
"Nhìn ảnh chụp của anh ta rồi." Thanh Đăng Ngưng nói đơn giản, trên mặt không có cảm xúc.
Nghe được đối phương nói như vậy, nụ cười trên mặt tổ trưởng càng đậm, trêu ghẹo nói.
"Ha ha, nhóc con gật đầu rồi!"
"Phiền chết được!" Sở U đi ra từ trong khoang thuyền, trên người dính vệt máu. Giờ phút này vẻ mặt hắn hơi mất kiên nhẫn bởi vì điện thoại luôn có tin tức gửi đến. Điều này có nghĩa tin tức kia Hồng Hậu không đối phó được, nhất định phải do hắn tự mình xử lý.
Rốt cuộc là chuyện lớn gì mà ngay cả Hồng Hậu cũng hất thẳng sang cho Sở U?!
Điện thoại báo có hai cuộc gọi đến, một là của ông Lý, còn một là của Sở Thần Vi!
Ông Lý khả năng có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, chỉ là chị họ này gọi điện cho hắn vì chuyện gì được đây? Chẳng nhẽ là đám thân thích tới cầu xin tha thứ sao?
Sở U nhìn nhóm Đấu Chiến Ma Cơ vẫn còn đang chiến đấu, đột nhiên tát nhẹ cho mình một cái.
Hắn thật chẳng ra đâu vào đâu, các bảo bối đều đang nỗ lực chiến đấu, thế mà hắn còn có thể để ý chuyện khác.