Chương 665. Tổng giám đốc muốn mua băng vệ sinh!
"Bảo Nhi, anh chờ em ở ngoài này."
"Két!"
Sở U nói xong đóng cửa lại, tuy rằng không biết trên người Bảo Nhi bị gì nhưng không xảy ra chuyện gì là được.
Lúc đứng đó nhìn cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Bảo Nhi, Sở U khó mà hình dung ra đó là Bảo Nhi kiếp trước. Một giây này, Bảo Nhi giống như một thiên sứ lạ lẫm thuần khiết đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cũng chính vì vậy mà cô như một linh hồn trêu chọc quấy nhiễu hắn.
Rất nhanh phòng ngủ đã sáng lên, tất cả đèn đều mở lên, Sở U ngửi được một thứ mùi.
Hắn đi tới bên cạnh giường, nhìn tấm chăn sau đó xốc nó lên.
Đập vào mắt hắn là vết máu hình đóa hoa mai!
Ga giường, chăn màn có dính vết máu.
Sở U đã biết, Bảo Nhi có kinh lần đầu, Bảo Nhi sắp tròn 11 tuổi, cũng không tính là sớm.
Sở U nhìn phòng vệ sinh, đi đến tủ quần áo, lấy từ trong đó ra một tấm chăn mỏng, sau đó đi ra bên ngoài.
Sở U đắp chăn cho Vương Mai Mai.
Đôi mắt Sở U lóe lên, hắn mở túi xách của Vương Mai Mai, không tìm thấy băng vệ sinh.
Vì vậy Sở U đi đến bàn làm việc, gọi cho phòng liên lạc, đã có người bắt máy, đó là nữ nhân viên trực ca đêm.
Sở U nghe giọng nói cung kính lại ngọt ngào, hắn bình tĩnh nói: "Cô nghe đây. Cô và một nhân viên bảo vệ đi ra ngoài mua cho tôi một gói băng vệ sinh."
"Hả?" Nghe tổng giám đốc nói vậy, cô nhân viên không khỏi há hốc sửng sốt.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, "Được được, tôi đi ngay, xin hỏi tổng giám đốc muốn mua của hãng nào?"
Hãng gì cơ?
Sở U cũng bất ngờ, nhưng giọng vẫn bình tĩnh: "Cô dùng hãng gì thì mua hãng đó, nhớ mua loại nhỏ hơn."
"Vâng, tôi biết rồi, tôi đi ngay đây."
"Ừ, cô tên gì?"
"Tôi tên Điền Viện Viện."
"Được, cô mua xong mang tới chỗ tôi, cảm ơn."
"Đừng khách sáo, tôi đi đây."
"Ừ."
Cô nhân viên cúp máy, bắt đầu đi mua.
Lúc này tổ trưởng trực ban đi vào, trong tay bưng một ly cà phê, ánh mắt nhìn Điền Viện Viện đầy bất ngờ. Vị trí của cô rất quan trọng, sao có thể tự tiện đi ra ngoài được. Nếu muốn phải báo cáo lại, đương nhiên tiền lương không thấp. Chức vụ của cô là việc nhẹ lương cao, chỉ là không có tự do.
Sở U không biết, Điền Viện Viện là cô nhi ở trong cô nhi viện U U, là học viên thuộc khóa thứ bảy thành công vào làm việc ở tập đoàn Thiên Sở.
"Viện Viện đi đâu đấy?"
"Tổng giám đốc kêu tôi đi mua đồ. Tôi đang định tìm anh báo cáo." Điền Viện Viện vui vẻ nói một cách thần bí.
"Đi mua đồ?"
"Ừ." Điền Viện Viện gật đầu thần bí.
"Mua cái gì?"
Đôi mắt Điền Viện Viện lóe lên, mặc dù lớn tổng giám đốc không có nói đến việc có để ai biết hay không, nhưng băng vệ sinh là việc riêng tư, sao có thể tùy tiện nói ra được!!
"À thì, cái này tôi không thể nói được, việc riêng tư của tổng giám đốc, anh muốn biết sao?"
"Hả? Vậy cô đi nhanh về nhanh."
...
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Bảo Nhi từ bên trong đi ra, xuất hiện trong phòng ngủ sáng ngời, cũng xuất hiện ở trong mắt Sở U.
Bảo Nhi buộc tóc bằng sợi dây màu đỏ, mặc quần lót giữ ấm bó sát người màu xanh da trời, đường cong hoàn mỹ vô khuyết giống như nước chảy hiện lên.
Bảo Nhi dậy thì thành công, đôi gò bồng đảo cao vút trước ngực.
Cần cổ bóng loáng, khuôn mặt như đồ sứ, đôi chân trắng nõn đẹp đẽ, làn da non nớt trắng như tuyết, giống như mây trắng trôi nổi trên bầu trời trong xanh.
Nhưng mắt lại ửng đỏ, điều này...
Lại càng tăng thêm vẻ động lòng người của Bảo Nhi!
Bảo Nhi nắm góc áo, dáng vẻ khẩn trương, ánh mắt không dám nhìn Sở U, chầm chậm bước đến.
"Anh." Bảo Nhi gọi, giọng hơi khàn.
Sở U nhìn đến ngây người, trong phòng ấm áp, lúc này hắn rất muốn ôm lấy Bảo Nhi.
Sở U tỉnh táo lại, lặng lẽ nhìn Bảo Nhi, phát hiện Bảo Nhi cũng đang len lén nhìn hắn, Sở U giật mình, tỉnh cả người.
"Mau lên giường nằm, tránh cho bị cảm lạnh."
"Vâng."
Bảo Nhi ngủ ở trên giường, Sở U ngồi xổm người xuống nhìn Bảo Nhi, cô nằm trong chăn cũng nhìn ra.
"Bảo Nhi, em có kinh rồi." Sở U nhỏ giọng nói.
Bảo Nhi gật đầu, giọng vẫn khàn. "Em cảm thấy mình sắp chết, chảy rất nhiều máu, cứ chảy không ngừng. Em có cảm giác mình sắp phải rời xa anh, em không muốn, nên em rất sợ."
"Ừ, bây giờ không sao rồi. Đây là hiện tượng sinh lý đầu tiên khi em dậy thì. Anh đã cho người đi mua băng cho em rồi."
Bảo Nhi gật đầu, vẻ mặt hồng hào, "Chúng em có sách vệ sinh sinh lý, ở trên lớp chắc giáo viên cũng có nói ra nhưng có lẽ em không chú ý. Em cũng không biết lần này có phải là như trong sách nói không." Bảo Nhi Vừa nói vừa kéo chăn, cố ý che giấu vết máu trên giường.
Bảo Nhi nói tới đây thì có người gõ cửa phòng làm việc.
Sở U lập tức mở cửa, bên ngoài có một cô gái mặc đồng phục, tay cầm theo một cái túi, duyên dáng yêu kiều.
"Tổng giám đốc, đây là đồ mà ngài muốn mua."
"Cảm ơn cô, Viện Viện đúng không? Vất vả cho cô rồi."
"Đừng khách sao, đây là là vinh hạnh của tôi. Tổng giám đốc, tôi đi đây."
"Được."
Sở U đóng cửa lại, hình như quên cái gì thì phải, không trả thù lao sao?
Vương Mai Mai ngủ trên ghế vẫn chưa tỉnh lại, chắc là hôm nay rất mệt.
Sở U đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Bảo Nhi yên lặng nằm cuộn người trên giường như một chú mèo, yên lặng nhìn Sở U, ánh mắt giống như một cái hồ sâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Sở U đi đến trước mặt Bảo Nhi, lấy ra một miếng băng, đưa cho Bảo Nhi, "Em biết dùng không?"
Sở U nói xong cảm thấy sai sai!
"Em thử xem." Bảo Nhi nhận lấy, mở ra, nhìn về phía Sở U.
Lòng Sở U như bị ai chọc vào, hắn đứng dậy nói: "Anh chơi máy tính." Sở U nói xong xoay người đi đến, sau lưng truyền đến tiếng sột soạt.
Nhưng vừa đến chỗ máy tính, Sở U chợt nghe Bảo Nhi nói. "Em xong rồi."
Sở U lần nữa xoay người lại nhìn Bảo Nhi, dịu dàng nói: "Bảo Nhi em mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi, anh tắt đèn đât." Sở U đến chỗ công tắc tắt đèn, phút chốc gian phòng trở nên tối om.
Lòng Sở U như bị ai chọc vào, Sở U kéo cái ghế của bàn máy tính lại chỗ giường, mở đèn bàn, ngồi xuống nhìn Bảo Nhi, "Ngủ không được sao?"
Bảo Nhi gật đầu.
"Đang lo lắng chuyện này phải không? Đừng sợ, không sao đâu."
"Đây là điều mà cô bé nào cũng phải trải qua, là dấu hiệu cho thấy em đã lớn, là chuyện tốt, đừng lo lắng." Sở U an ủi.
Bảo Nhi không trả lời, cứ nhìn Sở U, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.