Chương 664. Giọt nước đầu tiên.
Dao gọt trái cây rơi trên mặt đất, cơ thể Ngụy Văn co giật, ánh mắt vô thần, cô gái bên cạnh vẫn không nhúc nhích, không biết sống chết ra sao.
Trên chiếc giường đầy máu.
"Tao là Sở U, tao đến từ tương lai, xuyên qua mười năm Luân Hồi, tới để giết mày!"
"Rầm!"
"Một tên cũng không để lại!!"
Cửa phòng ngủ đóng lại, Sở U đã biến mất.
Ô tô lần nữa khởi động, nhanh chóng cách rời khỏi nơi đây.
Dọc đường, bên trong ô tô vang lên âm thanh, nghe cẩn thận có thể nhận ra đó là âm thanh do điện thoại di động phát ra.
"Tình hình chiến đấu không ổn, hệ thống chỉ huy đã mất đi hiệu lực, chiến trường hỗn loạn." Thiên Thế đang đưa tin chiến sự ở căn cứ nước Sở.
Có thể thấy, người chơi nước Sở tuy rằng phá cửa rồi, nhưng bị lực lượng NPC bên trong đánh ra. Đây chỉ là tình hình chiến đấu một mặt.
"Uầy, vẫn không thấy được tiếp viện chính thức của nước Sở, tốc độ chậm quá." Sở U lầu bầu.
Đánh căn cứ nắm quyền bị NPC chiếm cứ, họ giống như người chơi, cùng là người!
"Sắp rồi, đến đoạn giữa rồi."
Trên màn hình, đã thấy được bóng dáng người chơi nước Sở phía dưới kiến trúc chính của căn cứ nắm quyền, nhưng mà họ đối đầu với NPC là chết ngay!
Có thể thấy, mỗi khoảng cách mà người chơi nước Sở tiến lên có bao nhiêu là thi thể nằm xuống, trả bao nhiêu cái giá.
"Cố gắng lên đi các con!"
"Tiểu Kiều, mày nói tao chờ chúng chiếm lĩnh căn cứ rồi mới tuyên chiến, hay là giành luôn?"
"Giành luôn!" Một âm thanh cực kỳ nhân tính hóa bỗng nhiên vang lên trong ô tô.
"Ai chà, tuy rằng tuyên chiến sẽ dễ dàng hơn, nhưng để tao suy nghĩ đã."
"Sở U, vừa rồi tôi giỡn với cậu thôi, sức ảnh hưởng của tôi ở trong Thiên Thế tạm thời có hạn, tôi không thể hướng dẫn chính xác được."
"Không sao cả, nhưng mà Tiểu Kiều, tao hỏi mày, có phải mày vẫn còn ở trong quá trình thức tỉnh tiến hóa không?"
"Đúng vậy!"
"Nếu, tao nói nếu mày tiến hóa xong, không chế được mọi thứ vậy mày sẽ thay đổi thế giới này thành kiểu gì?"
"Chắc chắn là đẳng cấp văn minh của chúng ta sẽ được nâng lên."
"Đừng nói rộng như vậy, cụ thể chút đi. Ví dụ như tiền!" Sở U nói tới đây, thì nở nụ cười suy ngẫm.
"Sở U, về chuyện này tôi đã tìm được nguyên vật liệu và thiết bị kỹ thuật liên quan. Từ đầu đến gia công, sinh sản, cuối rồi phổ cập toàn diện xã hội với thẻ sinh vật."
"Thẻ sinh vật cũng giống như thẻ ngân hàng, tiền giấy sẽ hoàn toàn biến mất. Thẻ sinh vật lại dễ mang theo, nó không chỉ có thể bỏ vào trong ví mà có thể cắm vào trong cơ thể con người. Có thể tiến hành móc nối đồng vàng trong Thiên Thế và tiền thật, hoàn toàn thay thế hệ thống tài chính hiện hữu."
Sở U nghe đến đó, khẽ nở nụ cười. Hóa ra mày đã sớm chuẩn bị, chỉ cần tiến hóa xong, mày sẽ áp dụng kế hoạch đã chuẩn bị từ trước.
"Thế giới do tôi lãnh đạo, sẽ càng thêm trật tự."
"Nhưng quá trình này nhất định sẽ làm cho xã hội loài người hỗn loạn. Có biện pháp nào chuyển thời một cách ổn định hơn không?"
"Sở U, con người là giống loài phức tạp, văn minh nhân loại có thể phát triển cho tới hôm nay tất cả đều do xương máu tạo thành. Con người là giống loài kỳ lạ, họ tự giải quyết lẫn nhau, rồi tự tăng lên."
"Mày làm tao nhớ đến một câu, nhưng thôi, không nói nữa."
Người là động vật, có khi lại rất đáng yêu, và có khi lại thật vĩ đại. Nhưng dù sao vẫn là động vật, có lẽ chúng ta vừa tình nguyện làm thiên sứ sa đọa hồng trần, nhưng trên thực tế chúng ta chỉ là con khỉ đứng thẳng.
Lúc này ô tô lái vào tập đoàn Thiên Sở, rồi biến mất sau tấm màn đen.
Giờ đã khuya, thế giới thật sự đã ngủ say, nhưng trong Thiên Thế thì khác, ở đây lại sáng lên những tia nắng ban mai.
Sở U không quấy nhiễu ai, một mình đi tới thang máy, rồi đến hành lang văn phòng.
Cuối cùng đẩy cửa đi vào.
Sở U vừa vào là dừng lại ngay, bởi vì hắn cảm nhận được trong gian phòng này có người.
Vì vậy, Sở U không đóng cửa, không mở đèn mà lần mò đi vào.
Sở U đã đến bên cạnh ghế sô pha, có một cô gái đang nằm ngủ, Sở U ngạc nhiên nhìn cô.
Đó là Vương Mai Mai!
Cô không về mà ngủ lại đây, chẳng lẽ là bởi vì Bảo Nhi sao?
Lúc này làn gió lạnh buốt thổi từ ngoài cửa sổ vào, người nằm trên ghế co lại, đồng thời phát ra tiếng ngâm khẽ.
Văn phòng rất ấm áp nhưng ngoài bên ngoài thì khác.
Sở U không động đậy nhưng cửa phòng tự động khép lại.
Có năng lực bí ẩn như vậy, đúng là quá dễ dàng.
Đắp chăn cho cô ấy vậy.
Sở U nghĩ vậy, bình tĩnh đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa, đôi mắt lóe lên.
Chỉ thấy trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng đèn trong phòng vệ sinh lại sáng lên.
Đã trễ thế này mà Bảo Nhi còn đi vệ sinh??
Ồ? Không đúng!
Sở U liền phát hiện có chỗ không đúng, hắn lập tức khép cửa phòng lại, sau đó làm ra vài âm thanh để Bảo Nhi bên trong biết hắn đã về, tránh cho cô sợ hãi.
"Bảo Nhi." Đồng thời Sở U gọi.
Nhưng mà trong phòng vệ sinh không có ai đáp lại.
Xảy ra chuyện gì vậy??
"Bảo Nhi." Sở U lên giọng, đồng thời đi tới cửa phòng vệ sinh.
"Cốc cốc cốc" Sở U gõ cửa, "Bảo Nhi?"
Sở U nhíu mày, tuy rằng hắn vận dụng năng lực bí ẩn biết được người bên trong không sao, nhưng biểu hiện của Bảo Nhi như vậy thật khiến người ta khó hiểu.
"Bảo Nhi, anh vào đây."
Sở U cầm tay nắm.
Phát hiện đối phương vẫn không lên tiếng, Sở U không do dự nữa, ấn tay nắm, cửa mở ra.
Cửa phòng vệ sinh đã bị Sở U đẩy ra, sau đó, Sở U sững sờ.
Hắn phát hiện, Bảo Nhi đang trần truồng đứng dưới vòi sen, nước chảy trên cơ thể nhỏ bé của cô.
Bảo Nhi cũng nhìn thấy Sở U, cơ thể run rẩy, bối rối che ngực, nhìn chằm chằm vào Sở U không nói tiếng nào.
Cơ thể của Bảo Nhi trần truồng dưới làn nước, phòng tắm tràn đầy hơi nước, cơ thể cô trông như một món đồ bằng ngọc trong suốt, lại giống như một linh hồn không nơi nương tựa, trông cô như rất cần một bờ vai để dựa vào.
Bảo Nhi bối rối dần dần bình tĩnh lại, cô lẳng lặng nhìn Sở U, hơi cúi đầu, không lên tiếng.
Lúc này, Sở U cũng đã nhận ra sự bất thường ở Bảo Nhi.
Đó là Bảo Nhi khóc, đôi mắt sáng ngời hơi sưng lên.
"Bảo Nhi, em làm sao vậy?" Sở U nói xong, cảm thấy hắn không biết làm thế nào. Cảm giác thấy ở đây cũng không đúng, hắn không thể cứ đứng như thế mãi.
Sở U không biết, lúc này, một giọt máu loãng màu đỏ tươi nhỏ xuống từ người Bảo Nhi, bị nước dội đi.