Chương 677. Tôi cũng tới kiếm chút ít.
Vòng bảo vệ trên không biến mất, Sở U ra lệnh cho Đấu Chiến Ma Cơ và Đế Cơ bay lên cao hơn, không quan tâm đến đám người ồn ào bên dưới.
Sau khi xong việc thì không cần dây dưa với đối phương, cứ thế mà bay thẳng lên. Đương nhiên Sở U cũng muốn đùa với họ, phía dưới có mấy vạn người thì đã sao!!
Công hội Vạn Hoa Đồng lớn nhất nước Sở đã bị diệt rồi, ha ha ha!
Thật là vui! Lúc thấy kiến trúc trung tâm sụp đổ, tâm trạng Sở U rất dễ chịu!
Liếc xuống dưới thấy 300 người chơi đang bay vẫn chưa đi, vẫn còn quấn lấy Đấu Chiến Ma Cơ. Có lẽ họ không phải người của công hội Vạn Hoa Đồng nên không nhận được lời nhắc của hệ thống, không biết công hội Vạn Hoa Đồng chính thức bị diệt rồi.
Ánh mắt Sở U lóe lên, ra lệnh cho Đấu Chiến Ma Cơ cấp tốc bay lên, lập tức 162 bóng hình tụ lại, giống như một quả cầu có cánh bay lên trời.
"Đừng qua đó nữa, trở về đi!" Lúc này tất cả công hội gửi tin cho những người chơi đang bay, họ đều đã nhận được thông tin khiến khiến người ta hoảng sợ không thôi, đó là công hội Vạn Hoa Đồng đã bị diệt. Nếu như đã bị diệt thì không không cần đi chịu chết, trở về đi, U Dạ đã đi rồi.
Ồ? Sao không tới đây? Ông đây định cho mấy người nếm mùi mà, sao không chơi?!
Sở U bay lên trên cao nên nhìn rất rõ phía dưới, hắn không khỏi nghĩ đến. Nếu như không ngừng lên cao thì công hội Vạn Hoa Đồng phía dưới càng ngày càng nhỏ.
Xung quanh càng có nhiều mây trắng sương mù hơn, Sở U quay người đi không nhìn lại, hắn mang theo Đấu Chiến Ma Cơ bay về phía bên kia.
Nơi đóng quân của công hội Vạn Hoa Đồng giờ chỉ có thể xem là di chỉ, 4 vạn người chơi ở trong đó hai mặt nhìn nhau, rất nhiều người không rõ tại sao công hội bị diệt nhanh như vậy!
Công hội bị diệt nên kênh công hội cũng mất, phút chốc tiếng ồn ào tràn ngập nơi đây. Mọi người luống cuống nói gì đó, vẻ khiếp sợ hiện lên trên khuôn mặt.
Đồ Sơn Nguyệt Hạ kinh ngạc hiện tượng giải thể, im lặng không nói.
Nhan Lang đi tới, cũng im lặng.
Không ai ngờ đã chuẩn bị kĩ thế mà cũng bị U Dạ tiêu diệt.
"Tổ trưởng, cái này, khó hiểu quá." Nhan Lang bình tĩnh nói, hắn ta không có cảm giác gì với việc công hội bị tiêu diệt, không hề có cảm giác mất mát.
Đồ Sơn Nguyệt Hạ vẫn im lặng, chỉ gật đầu xem như đồng ý với Nhan Lang.
Đúng là khó hiểu, chỉ cần U Dạ tìm được trung tâm, mặc kệ trung tâm đây là chỉ cái gì, chỉ cần tìm được thì sẽ thua ngay! Không ai có thể ngăn cản hắn.
Đây mới là người mạnh chân chính! Khiến người ta sợ hãi!
"Làm sao bây giờ?" Nhan Lang hít một hơi thật sâu nói, công hội bị diệt, khoáng sản lúc trước chiếm được bây giờ là vật vô chủ rồi.
"U Dạ xuất hiện ở nước Sở, bây giờ hắn tiêu diệt chúng ta vậy tiếp theo sẽ làm gì?" Đồ Sơn Nguyệt Hạ mở miệng, giọng vô cùng bình tĩnh.
"Có lẽ sẽ chiếm đoạt căn cứ nắm quyền đi? Ai biết được!"
Nhìn thấy quân đồng minh trên bầu trời sáng lên ánh sáng khi dùng kỹ năng về thành, Đồ Sơn Nguyệt Hạ cười thản nhiên.
"Chỉ sợ bây giờ diễn đàn sẽ bùng nổ, bây giờ làm gì làm đi, tôi offline báo lại việc này cho cấp trên."
"Ừ..."
...
Trong hiện thực đã là nửa đêm. Trong một tầng hầm ngầm ở một khu bí mật của Hoa Hạ, một chiếc cabin trò chơi mở ra, một người đàn ông vẻ mặt tối tăm, phiền muộn bước ra.
Người đàn ông ít khi phiền muộn như vậy, hắn ta đứng lên đi đến một máy lọc nước, im lặng rót một ly nước ấm, uống ừng ực.
Căn phòng này cực kỳ trắng, trắng đến độ không nhìn ra bất kỳ tạp chất ô nhiễm nào.
Cuối cùng người đàn ông đi khỏi nơi đây, phút chốc hắn ta xuất hiện ở xuất hiện ở một căn phòng trắng sạch sẽ y như vậy.
Trong phòng có một người ngồi làm việc, người này chính là Tổng Tổng giám đốc Phương trước kia. Vật thí nghiệm đã bị Sở U giết chết, ông ta ở đây nghiên cứu cơ cấu sinh vật.
"Ba." Người đàn ông gọi, hắn ta bước đến, cửa phòng điện tử sau lưng tự động đóng lại.
"Ồ? Con ra rồi hả, không phải đang đánh căn cứ nắm quyền sao?" Tổng Tổng giám đốc Phương 60 tuổi cũng không ngẩng đầu lên.
"À." Người đàn ông nghe vậy chỉ cười.
Tổng giám đốc Phương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía con của mình, chớp mắt nhìn, "Thụ Nhân con sao thế, nhìn sắc mặt không được tốt, không đánh được hả?"
"Không có, con nói cho ba nghe chuyện này." Phương Thụ Nhân ngồi trên ghế, vẻ mặt vẫn rất phiền muộn.
"Nói đi."
"Công hội của chúng ta, công hội Vạn Hoa Đồng." Phương Thụ Nhân nói tới đây, hắn ta mở hai tay ra, vẻ mặt vô tội.
"Đã bị U Dạ tiêu diệt, trong vòng 10 phút ngắn ngủi." Giọng nói rất bình tĩnh, không lẫn tâm trạng cá nhân.
Tổng giám đốc Phương nhìn chằm chằm vào con mình, ông ta cứ nhìn như vậy, giống như tin tức này chỉ là hư cấu.
"Bị diệt rồi hả??"
"Đúng vậy, bị diệt rồi."
Tổng giám đốc Phương chớp mắt rồi khẽ gật đầu, dường như cũng không có phản ứng gì với chuyện này.
"Như vậy đi! Cũng tốt, làm việc với chính phủ toàn khoanh tay bó gối, ba cũng không muốn hợp tác với họ nữa." Tổng giám đốc Phương đứng lên, mặc dù bây giờ là nửa đêm nhưng ông ta vẫn rất tỉnh táo không hề buồn ngủ, thật không bình thường.
"Đúng vậy, họ âm thầm thôn tính chúng ta, chúng ta sẽ nhanh chóng mất quyền lực. Nghe nói chính phủ đang cân nhắc việc thu mua công ty của chúng ta sao ba?"
Tổng giám đốc Phương không trả lời, vẻ mặt u ám khẽ gật đầu.
"À đúng rồi, chuyện nhà họ Ngụy vẫn chưa có kết quả sao?" Phương Thụ Nhân nhớ tới đề tài này.
"Vẫn chưa, ba nghe ngóng là tìm không ra hung thủ, đó là một tên hung thủ thần bí quá quỷ dị."
"Ồ, thật sự không biết nhà họ Ngụy đã đắc tội với ai, sao lại có kẻ thù lớn như vậy. Vợ chồng Ngụy Cửu Đường, vợ chồng Ngụy Đức Song, bây giờ chỉ còn Ngụy Văn." Phương Thụ Nhân nói tới đây, ánh mắt lóe lên.
"Ba, con có linh cảm xấu, Ngụy Văn cũng sẽ gặp chuyện không may."
...
Ở bên trong Thiên Thế, có một cô bé đi ra từ trong truyền tống trận của thành Đằng Hoa nước Sở. Sau lưng cô bé này có một cây pháp trượng, đây là chú thuật sư.
Cô bé đó đúng là Thượng Hương Tiểu Kiều, sử dụng một cuộn giấy cao cấp di chuyển nhanh, Thượng Hương Tiểu Kiều đi nhanh tới một cửa hàng trang phục.
Sau khi cô bước ra, vẻ ngoài đã có thay đổi.
Đầu tiên là trên đầu, Thượng Hương Tiểu Kiều đội mũ rơm viền hoa, che khuất mắt cô bé. Cô vốn thấp bé, đội mũ rơm lên là để cho người khác không thấy mặt mình.
Cô mặc áo tơ trắng mộc mạc, lưng đeo vũ khí pháp trượng.
Sau đó cô trở về Truyền Tống Trận, cuối cùng đến vương thành ở nước Sở.
Truyền Tống Trận ở vương thành nước Sở rất lớn, nơi đây có rất nhiều người đang đứng truyền tống.
"Đi thôi, căn cứ bên kia rất náo loạn, mau qua xem thử, nói không chừng còn nhặt được vài món trang bị."
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế."
"Này, chờ tôi chút, cùng lập tổ đội đi!"
Bé loli đội mũ rơm nghe như vậy nở nụ cười.
Muốn kiếm chút ít à, vậy thêm tôi nữa, tôi cũng muốn kiếm đồ! A ha ha ha!