Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 725. Thời điểm tốt nhất!

Chương 725. Thời điểm tốt nhất!


Hệ thống: Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ tư cách đạo sư. Bạn đã trở thành đạo sư.
Phía sau có một bóng người từ trong khe nứt không gian bước ra. Sau khi hắn xuất hiện, khe nứt không gian cũng biến mất.
"Tôi đã thấy thông báo thế giới." Đạm Đài Tĩnh Ninh lên tiếng.
"Ừm." Sở U gật đầu, đi thẳng đến chỗ NPC, sau đó xoay người đi tới bên cạnh tinh cầu. Cuối cùng khẽ đặt tay lên mặt tinh cầu, một ánh hào quang phát ra tứ phía từ trong lòng bàn tay.
Hệ thống: Bạn thành công mở được con đường phát triển sư đồ từ gói đại lễ được thưởng.
Sở U biết, sau khi dạy đồ đệ, mỗi khi đồ đệ lên tới một giai đoạn sẽ có thể nhận một vật phẩm. Đồ đệ cũng được hưởng chế độ tương tự, chẳng qua vật phẩm thưởng của hai người chắc chắn không giống nhau.
Điều kiện để nhận gói đại lễ:
(Đầu tiên) Cấp 10 - cấp 20 - cấp 40 - cấp 60 - cấp 80 - cấp 100 (cuối cùng)!
Đi đến trước mặt Đạm Đài Tĩnh Ninh, Sở U vảy một thông tin xác nhận với đối phương.
Hệ thống: Người chơi ‘U Dạ’ đã xác lập quan hệ thầy trò với bạn, bạn có muốn bái đối phương trở thành đạo sư duy nhất của mình không?
Đạm Đài Tĩnh Ninh cảm thấy bất ngờ, cô thật sự sẽ trở thành đồ đệ U Dạ sao?! Sau đó, cô lập tức chọn ‘xác nhận’.
Hệ thống: Một khi xác nhận sẽ không thể sửa đổi, bạn sẽ tự chịu tất cả hậu quả tiêu cực phát sinh. Bạn có muốn xác nhận hay không?!
Đạm Đài Tĩnh Ninh không chút do dự xác nhận lần nữa.
Hệ thống: Quan hệ sư đồ đã được xác lập thành công! Bạn đã có đạo sư duy nhất cho mình!
Hệ thống: Chúc mừng bạn, đạo sư duy nhất của bạn - người chơi ‘U Dạ’ - đã dẫn bạn cùng mở hành trình sư đồ tươi đẹp!
Hệ thống: Một bức thư về thông tin chi tiết của đồ đệ đã được gửi vào túi của bạn, xin hãy bớt chút thời giờ xem thông tin.
Hệ thống: Bạn đã thành công xác lập quan hệ sư đồ với ‘U Dạ Táng Hoa Hồn’. Bạn đã trở thành đạo sư duy nhất của đối phương!
Hệ thống: Bạn còn chỗ cho 13 đồ đệ!
"Linh, đến chạm vào tinh cầu kia đi, có thể nhận phần quà đầu tiên thuộc về cô đó. Về sau, qua mỗi giai đoạn đều có thể nhận một lần."
"Ừm, sư phụ công tử!" Đạm Đài Tĩnh Ninh hiếm khi tinh nghịch nói, khẽ gật đầu rồi lập tức đi đến tinh cầu.
"Ha ha…"
Ngay lúc này, đôi mắt Sở U chợt lóe. Hắn thoáng nhìn thời gian rồi nói: "Cô đọc thư hệ thống gửi đi nhé, tôi phải logout rồi. À, cô cũng logout đi, đến giờ ăn tối rồi."
"A? À, công tử logout đi, không cần lo cho tôi, tôi tự lo được."
"Vậy tôi off đây." Nói xong, Sở U thoáng nhìn danh sách bạn bè. Triệu Phi Yến đã offline, thế là hắn cũng thoát khỏi trò chơi.
Cabin trò chơi mở ra. Khi Sở U nhìn thấy trần nhà phòng ngủ, một giọng nói trong trẻo dịu dàng như tiếng con nít vang lên, nghe giọng nói có vẻ khá vui.
"Anh, anh ra rồi!" Đó là giọng của Bảo Nhi, theo sau đó là tiếng bước chân vang lên.
Rất nhanh phía trên cabin trò chơi xuất hiện khuôn mặt ngọt ngào tươi cười của Bảo Nhi nhìn hắn.
Nhìn thấy khuôn mặt cô, trong lòng Sở U hơi hoảng, đầu bỗng hiện lên câu nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi, thân dục sủng mà tử đã sơ.” (1)!
(1) Tử dục dưỡng mà thân không đợi, thân dục sủng mà tử đã sơ: Con muốn nuôi cha mẹ nhưng cha mẹ đã không còn, cha mẹ muốn yêu thương nuông chiều con nhưng con lại xa cách.
Bảo Nhi vẫn là một đứa trẻ, tuổi thơ của cô một đi sẽ không trở lại. Nếu tiếp tục như vậy, sau này khi cô trưởng thành muốn để cô cứ bám lấy hắn chắc sẽ khó lắm đây?!
Dù sao kiếp trước là kiếp trước, kiếp này nhân quả của hai người đã xảy ra thay đổi quan trọng! Về sau như thế nào, thật sự rất khó nói.
Bỗng nhiên, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác xa lạ kỳ lạ, cảm giác khuôn mặt này không hề chân thật, mà cảm giác xa lạ này lại thần tốc đi thẳng đến nơi yếu mềm nhất trong lòng.
Trong nháy mắt, nội tâm Sở U cực kỳ phức tạp.
Thế nhưng, tất cả sự phức tạp trong nội tâm đều hóa thành nụ cười. Sở U mỉm cười, ngồi dậy, duỗi thẳng lưng, bỗng nhiên mở miệng: "Anh xin lỗi."
Bảo Nhi ngẩn ra, chớp đôi mắt sáng ngời, "Sao anh lại nói xin lỗi?"
"Ha ha, thôi bỏ đi, không có gì. Đúng rồi, em thấy khá hơn chưa?"
Bảo Nhi vừa nghe đã hiểu ý anh trai muốn nói là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên. Cô ngượng ngùng cười trả lời: "Em khỏe rồi, chỉ là còn hơi chóng mặt với hơi đau bụng. Chị Mai Mai nói đây là hiện tượng bình thường, dặn em đừng vận động mạnh, còn nói cho em nghe rất nhiều kiến thức có liên quan đến phương diện này."
"Vậy em nhớ hết chưa?"
"Ừm, nhớ hết rồi ạ."
Nhìn Bảo Nhi, Sở U bỗng nhiên chú ý tới kiểu tóc cô. Hắn phát hiện có gì đó không đúng. Kiểu tóc Bảo Nhi giống với hồi cô còn ở cô nhi viện U U. Hắn nghĩ chắc vì Chu Chỉ Quân đi rồi, Bảo Nhi không biết cột kiểu tóc đó nên mới quay lại bộ dáng trước đây.
Tay khẽ xoa đầu Bảo Nhi, "Đói bụng chưa, chúng ta đi ra ăn cơm thôi."
Bảo Nhi thoạt nhìn trông rất hưởng thụ sự đụng chạm của Sở U, trên mặt vẫn giữ nụ cười, giờ phút này nghe Sở U nói vậy đôi mắt cô bé lập tức sáng lên.
"Dạ. Có gọi chị Mai Mai không anh?"
Sở U đang đứng bỗng giật mình, "Á, không được, tối nay anh gọi một chị khác rồi, em cũng biết đấy."
"Là chị Phi Phi sao?" Bảo Nhi chỉ đoán một lần đã đoán trúng.
"Đúng vậy, nào Bảo Nhi, để anh chải đầu cho em."
"A?" Trong mắt Bảo Nhi ánh lên sự tò mò.
"Như thế nào? Không tin hai tay của anh sao? Anh nói cho em nghe, anh trai em thông minh tuyệt đỉnh thiên hạ độc nhất vô nhị, chị Chỉ Quân chải đầu cho em anh nhìn một cái là biết làm rồi!"
Bảo Nhi bị chọc cười, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu.
Thật ra Sở U không biết, Bảo Nhi ở trường học không phải là dáng vẻ này. Đại đa số thời gian Bảo Nhi đều tỏ ra tách biệt với tập thể, trên mặt hiếm khi nhìn thấy nụ cười sáng ngời như vậy.
Vì thế đâu Bảo Nhi ngồi trước máy tính, Sở U đứng sau lưng cô, hai tay nhẹ nhàng vuốt tóc Bảo Nhi, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
"Anh rốt cuộc có làm được không đó?" Bảo Nhi cười tươi, khi nói chuyện đôi chân mày khẽ nhướng. Cô thấy anh trai hiện tại rất thú vị.
"Tất nhiên là được." Vừa nói xong, đôi bàn tay bắt đầu chuyển động, vẻ mặt Sở U vừa chuyên chú vừa nghiêm túc.
Cảm nhận đôi bàn tay to đang di chuyển trên đầu mình, trong lòng Bảo Nhi rất vui. Cô không cần anh trai biết làm hay không, cô chỉ quan tâm khoảnh khắc hai người ở bên nhau mà thôi.
Cứ như vậy, hai người trò chuyện được mười phút, Sở U rốt cuộc đã làm xong.
Không thể không nói, đôi bàn tay của Sở U vẫn rất ‘khéo’. Tuy không hoàn hảo được như Chu Chỉ Quân làm, nhưng trông vẫn rất đẹp. Sở U thấy vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình.
Hắn cầm lược chải tóc mái trước trán Bảo Nhi, cẩn thận chải vài cái, sau đó vỗ tay, "Được rồi!"
Bảo Nhi đứng lên, không nói gì, ngoái đầu lại mỉm cười, xoay người đi vào nhà vệ sinh soi gương.
Sở U cảm giác rất thành tựu hài lòng đi ra ngoài.
"Mai Mai, vẫn chưa tan làm à?" Vừa đi ra, Sở U liền nhìn thấy Vương Mai Mai vẫn đang làm việc.
"Tổng giám đốc ra rồi. À, tôi đợi xử lý xong mấy việc này là xong rồi. Ơ, Bảo Nhi đâu?"
"Vào nhà vệ sinh rồi. Bảo Nhi nói với tôi, cô dạy em ấy rất nhiều kiến thức hữu dụng, thật sự cảm ơn cô."
"Cảm ơn cái gì chứ? Chuyện nên làm mà." Vương Mai Mai vui vẻ cười.
"Đợi đến khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ cho cô nghỉ phép mười ngày, nghỉ ngơi cho tốt." Sở U bỗng nhẹ giọng nói.
"Thật sao? Vậy cám ơn tổng giám đốc."
"Ừ."
Ngay lúc này, giọng nói của Bảo Nhi chợt vang lên sau lưng: "Anh, em xong rồi."
Sở U và Vương Mai Mai quay lại nhìn, chỉ thấy trên đầu Bảo Nhi lại có thêm một món trang trí nho nhỏ, khiến cô bé càng thêm xinh đẹp.
"Mai Mai, tôi và Bảo Nhi giờ phải đi có hẹn, cô làm xong việc thì về sớm nghỉ ngơi đi."
"Ừm, vâng, tổng giám đốc đi thong thả."
Nhìn bóng dáng hai người đi ra ngoài, trong mắt Vương Mai Mai hiện lên vẻ buồn bã và thất vọng. Cô liên tục làm việc đến giờ này, trong lòng thật ra rất hi vọng Sở U mời cô ăn bữa cơm tối.
Sở U hiện tại ăn ở đều dọn đến công ty. Bên cạnh hắn cũng không thấy mập mờ với bất kỳ cô gái nào. Nếu muốn có tâm tư với người đàn ông này, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất