Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 726. Ông nội vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Chương 726. Ông nội vừa quen thuộc vừa xa lạ.


"Phi Phi, anh đã tới." Lúc này, Sở U và Bảo Nhi đang ngồi trong xe, mà xe thì vừa mới khởi động.
"Được rồi, lần này không đi chỗ đợt trước nữa. Em đã chọn được một chỗ, đến quán lẩu Phỉ Phỉ trên đường Dung Tây."
"Quán lẩu??" Trong mắt Sở U hiện lên sự khó hiểu, vì sao con gái vào mùa đông đều thích ăn lẩu? Nhất là những cô gái xinh đẹp.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không có, vậy anh xuất phát đây."
"Được, xem ai tới trước."
Sau đó xe con nhanh chóng rời khỏi trụ sở. Ở trong xe, Bảo Nhi ngồi im lặng, Sở U cũng chú ý tới. Bảo Nhi đột nhiên nở nụ cười, giống như đang nghĩ tới chuyện gì vui vẻ vậy.
"Bảo Nhi, cười gì vậy?"
"Không có gì đâu." Bảo Nhi hơi di chuyển người một chút.
"Em cảm thấy chị Phi Phi thế nào?" Có lẽ quá mức buồn chán, Sở U muốn tìm một chủ đề.
"Ừm... Rất tốt ạ, em cảm thấy chị ấy là một người thẳng thắn."
"Thẳng thắn?"
"Ừm, anh cũng nghĩ vậy."
Sở U gật đầu, xem như đồng ý với cách nhìn của Bảo Nhi, Triệu Phi Yến tuy khéo léo lanh lợi nhưng không mất sự thẳng thắn.
Sau đó hắn đi theo con đường chỉ đường hướng dẫn, xuất phát đi tới đích đến.
Qua 40 phút, cuối cùng cũng tới quán lẩu này, không giống với quán lẩu ăn lần trước với Sở Thần Vi. Quán lẩu Phỉ Phỉ này nhìn giống như một quán lẩu bình dân tinh tế.
Lúc Sở U chuẩn bị lái xe vào bãi đỗ, một chiếc xe taxi dừng ở phía trước. Sau đó có một cô gái xinh đẹp khí chất bất phàm bước xuống, cô gái này chính là Triệu Phi Yến.
Tại sao cô không tự lái xe tới?!
"A, đó không phải là chị Phi Phi sao?" Bảo Nhi lúc này cũng nhìn thấy Triệu Phi Yến .
"Đúng vậy."
Chỉ thấy Triệu Phi Yến mặt vô cảm nhìn thoáng qua phía chiếc xe của Sở U, sau đó liền xoay người đi vào quán lẩu.
Cái nhìn thoáng qua vừa rồi của Triệu Phi Yến thật sự khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Hơn nữa cô không nhận ra chiếc xe này, bởi vì Sở U đang lái xe hơi màu đen của công ty.
Khi Sở U đỗ xe vào bãi xong, điện thoại vang lên.
"Sở U, em không thấy anh. Em đã đặt chỗ ngồi trước, chỗ số 8!"
"Được, anh đến rồi." Nói xong hắn cùng Bảo Nhi xuống xe.
"Chỗ số 8 ở đâu?"
"Ở bên đó." Nhân viên phục vụ chỉ vào một phòng riêng rộng rãi và giản dị.
"Cám ơn."
Mỗi cái bàn ở đây đều giống nhau, có một phòng riêng nhỏ không có cửa. Bên trong có một cái bàn, có thể ngăn cách với khách ở xung quanh.
Lúc Sở U xuất hiện ở cửa vào, phát hiện Triệu Phi Yến vừa chơi điện thoại vừa đốt than, lửa của than dưới bàn khá mạnh.
"Phi Phi" Trước mặt Bảo Nhi, hắn không cần gọi là Phi Yến.
Triệu Phi Yến bỗng ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp tự nhiên hiện ra trong mắt Sở U.
Sau đó mắt của Triệu Phi Yến tập trung trên người Bảo Nhi bên cạnh Sở U, mà Bảo Nhi vẫn luôn giữ nụ cười lễ phép nhẹ nhàng.
"Bảo Nhi cũng tới à, Sở U sao anh không nói cho em biết." Triệu Phi Yến đứng lên, ngay sau đó nở nụ cười nói với Bảo Nhi.
"Bảo Nhi, mau tới ngồi cạnh chị."
Thế là Bảo Nhi và Triệu Phi Yến ngồi cùng nhau, mà Sở U thì ngồi bên trái Triệu Phi Yến, giữa hai người cách một ghế ngồi, bởi vì Sở U muốn hút thuốc.
Chỉ thấy hắn lấy từ hộp thuốc lá ra một điếu, sau đó trực tiếp chạm vào lửa bên trên của than.
Thấy khói từ thuốc lá đối phương, đôi mắt Triệu Phi Yến lóe lên.
Sau đó bỗng thì thầm bên tai Bảo Nhi nói gì đó, trêu Bảo Nhi cười.
Sở U cũng cười, hắn nghe thấy cô nói gì.
Lúc này nhân viên phục vụ đi đến, bưng nồi lẩu và các món Triệu Phi Yến gọi, bày từng món lên bàn.
"Nào nào nào, ăn cơm nào, phục vụ cho bình nước ép xoài."
Sau khi ba người đều rót đầy một ly nước ép xoài, Sở U mỉm cười nói: "Đến, cạn ly nào."
Trong lúc ăn cơm, điện thoại Sở U lại vang lên lần nữa, hắn lấy ra nhìn là điện thoại của Thần Vi, hai mắt lập tức lóe lên, dường như đối phương rất để tâm đến việc kết hôn của hắn!
"Alo, chị."
Nghe thấy xưng hô trong miệng Sở U, Triệu Phi Yến và Bảo Nhi cùng lúc đưa mắt nhìn hắn, vẻ mặt khác lạ.
"Sở U, chị nói với em một chuyện, ông nội chiều nay ngã bệnh, họ hàng đều đã đến đây."
"Ồ, ừm." Sở U cười nhẹ, giọng điệu rất bình tĩnh, đối với ông lão vừa xa lạ vừa quen thuộc kia vì sao lúc này lại bệnh. Hắn sẽ không suy nghĩ gì, rất nhiều chuyện đã thay đổi, nếu không cũng là đang thay đổi!
Lại nói, thân thể ông nội vẫn luôn không khỏe, tập đoàn Thiên Sở xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ khiến bệnh ông nặng lên.
"Bác sĩ trong nhà nói, chỉ sợ, chỉ sợ lần này ông nội thật sự không được." Nghe thấy Sở Thần Vi nói vậy, Sở U hơi cau mày.
Triệu Phi Yến liếc mắt nhìn đối phương, sau đó lúc chuẩn bị chào hỏi Bảo Nhi, vẻ mặt của Bảo Nhi đã không còn thoải mái như vừa rồi.
"Bảo Nhi, ăn cái này, em nếm thử đi."
"Dạ, cảm ơn chị Phi Phi."
"Khách khí với chị làm gì."
"Ý của cha mẹ chị là, hi vọng em có thể gặp ông nội lần cuối. Chị cũng mong muốn như vậy. Thật ra, đây cũng là một tâm nguyện của ông nội, ông ấy muốn gặp em."
"Ông đang ở bệnh viện?" Nhớ tới ông lão kia, Sở U liền nhớ tới đủ loại ở kiếp trước, vẻ mặt khó hiểu.
"Không, ông đang ở Tứ Hợp Viện (*), không cần tới bệnh viện."
(*) Tứ Hợp Viện: Kiểu nhà truyền thống của Trung, cấu trúc một sân trong và nhà bốn phía.
"A, ông ấy còn mấy ngày?"
"Khoảng 3 ngày."
"Em biết rồi."
"Sở U, em đừng làm chị thất vọng."
Sau đó Sở Thần Vi cúp điện thoại, Sở U nhìn về một hướng, giống như đang tự hỏi.
"Sao vậy?" Triệu Phi Yến nhẹ giọng hỏi.
"Cây lớn che trời của nhà họ Sở sắp đổ!" Sở U cũng nhẹ giọng đáp, hoàn toàn nhìn không ra vui buồn yêu giận gì. Hắn lại lấy một điếu thuốc ra, lần này hắn dùng bật lửa.
"Ông nội anh?" Triệu Phi Yến thận trọng hỏi, Sở U gật đầu.
"Bây giờ anh muốn đi sao?"
Sở U lại lắc đầu, vẻ mặt có chút nghi ngờ: "Không biết nữa."
"Không biết nữa?" Triệu Phi Yến cực kỳ ngạc nhiên.
"Em không hiểu rõ quan hệ của nhà anh đâu. Cũng không ngại nói với em, anh và ông ấy đã hai năm chưa gặp nhau." Nói tới đây, trong lòng Sở U khẽ thở dài, đâu chỉ có hai năm.
"Vì sao?" Triệu Phi Yến bỗng nhiên ý thức được, gia đình của Sở U có vấn đề rất lớn!
"Bởi vì ông ấy không thích anh, mà anh.... Ha ha, thôi vậy."
Nghe thấy Sở U nói vậy, Bảo Nhi lặng lẽ đưa mắt nhìn Sở U, sau đó gắp miếng khoai sọ nhỏ đưa vào miệng.
"Em cảm thấy cho dù thế nào, ông ấy cũng là ông nội anh, đúng rồi ông nội anh thế nào rồi?"
"Sắp không chống được."
"Vậy càng nên đi."
"Hai người ăn đi, anh no rồi." Sở U né tránh đề tài này.
Thấy Sở U không muốn nhiều lời về vấn đề này, Triệu Phi Yến đành phải ngậm miệng. Bầu không khí có chút nặng nề.
Lúc này Bảo Nhi để chén đũa xuống: "Em ăn no rồi."
Triệu Phi Yến thấy thế, nhìn thoáng qua Sở U, trong mắt có ý nghĩ sâu xa: "Vậy chúng ta đi thôi."
Sở U biết Triệu Phi Yến có chuyện muốn nói với mình .


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất