Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 842. Con đã trưởng thành!

Chương 842. Con đã trưởng thành!


Sở U lướt mắt nhìn đám người đi ra từ hai bên, bọn họ có người là con cháu dòng chính của nhà họ Sở, có người là chi thứ, ánh mắt bọn họ có phẫn nộ, có phức tạp, sau khi thấy hắn thì đa số mọi người đều mang theo thù hận.
Kỳ lạ là không ai chào hỏi, cũng không ai nói chuyện, có bước chân đang từ từ tới gần, dường như muốn nhìn rõ khuôn mặt Sở U.
Đối với tình huống như thế này, Sở U đã chuẩn bị tâm lý từ đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này, trong nhà chính xuất hiện vài người, họ là Sở Thần Vi và cha mẹ cô ấy, còn có cha mẹ của Sở Nam, đến cô cả cũng ở đây.
Còn bà nội, bà đã qua đời từ rất lâu.
Sở U nghiêng đầu nhìn chằm chằm Sở Nam, ánh mắt đột nhiên sắc bén hơn: "Tránh ra!".
Giọng nói không lớn nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được.
Ánh mắt tức giận của Sở Nam dần dần không 'kiềm chế' được, trong lòng cảm thấy lạnh cả người, ánh mắt và khí thế của đối phương giống như là một con rắn độc, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Đột nhiên, hắn ta ý thức được là không chỉ tính cách Sở U thay đổi hoàn toàn, mà trên người hắn cũng đã thay đổi gì đó.
Đúng lúc này, cha của Sở Nam, Sở Văn Đình, tức giận trong lòng, vừa định lớn tiếng quát tháo Sở U thì ánh mắt sắc bén của hắn lại đột ngột nhìn trực tiếp vào Sở Văn Đình. Quá đột ngột đến không kịp phòng bị mà nhìn thấy ánh mắt kia, khí thế sắp bùng nổ của Sở Văn Đình bị ánh mắt của Sở U đánh tan trong chớp mắt, nói không nên lời.
Sở Văn Đình có cảm giác rất kì lạ, dường như mọi suy nghĩ trong lòng, mỗi hành động của mình đều bị đối phương giám sát.
Lúc này, một bàn tay nắm lấy tay Sở U, Sở Thần Vi kéo hắn, dùng lực đẩy hắn vào khu vực phía trong, Sở U thuận thế đi thẳng vào nhà chính.
"Em trai, chúng ta đi gặp ông nội, đừng để ý đến đám người đó."
Được Sở Thần Vi hướng dẫn, hai người đi vào buồng trong, cuối cùng Sở U bước vào một căn phòng ngủ, trong này có một mùi kỳ lạ rất nồng.
Sở U giữ sắc mặt tự nhiên bước tới bên cạnh giường, mà nằm trên giường này là một ông lão, đôi mắt của ông lão chỉ mở được một nửa, hình như hơi dại ra. Lúc này, tròng mắt của ông ấy hơi chuyển động, nhìn rõ hình ảnh của người mới tới.
Dần dần, ông lão mở mắt lớn hơn.
"Ông nội." Biểu cảm trên mặt của Sở U không nhìn ra được điều gì, giờ phút này nhẹ nhàng lên tiếng.
"Con gọi ông, con tới gặp ông." Giọng nói yếu ớt của ông lão vang lên.
Sở U lập tức im lặng, yên tĩnh mà nhìn ông lão này, sắc mặt dần thay đổi phức tạp hơn, giữa chân mày lộ ra chút đau thương nhàn nhạt.
Ông lão cũng im lặng, ông đang nhìn cho kỹ người cháu trai này của mình.
Lúc này, ông lão vươn tay, có vẻ là đang ra hiệu cho Sở U hoặc là Sở Thần Vi lấy đồ trong ngăn kéo.
Sở U mở ngăn kéo ra, trong ngăn kéo, ngoại trừ một tấm hình và một tờ giấy bị gấp thành hoa hồng thủ công thì không còn thứ gì khác.
Lấy hai thứ này ra, Sở U nhìn thấy ảnh chụp có hơi cũ rồi, xem ra cũng đã một thời gian rồi.
Trong tấm ảnh, một ông lão ôm một đứa trẻ, hai người cười vui vẻ, đứa trẻ này cực kì giống Sở U, mà đứa trẻ này rất vui vẻ cầm hoa hồng thủ công, hơi nhoẻn miệng như đang cười, mà bông hoa hồng thủ công mà đứa bé cầm lại giống y hệt cái hoa hồng thủ công bên cạnh bức ảnh.
Cành hoa hồng này, nghe nói là do cha mình tự tay làm rồi đưa cho mẹ, nhưng mà không hiểu sao lúc đó lại ở trong tay mình.
Nhìn khung cảnh trong tấm ảnh này, chính là ông lão đang nằm đây và Sở U, và bông hoa hồng thủ công mà Sở U đang cầm trên tay.
Ông lão lại lên tiếng lần nữa, nhìn ông cực kỳ cố gắng nói chuyện, giọng nói vẫn yếu ớt như vậy, còn chứa đựng cảm giác nhớ nhung nào đó: "Tiểu U, con, con đã lớn rồi."
"Con đã thay đổi trở nên không tầm thường, giống như ba của con vậy." Nói tới đây, ánh mắt ông lão như phát sáng.
"Đáng tiếc, ba con đi trước ông." Nói tới đây, ông lão đã sức cùng lực tận, đang cố gắng hô hấp.
"Tiểu U, cháu gái nhà họ Đỗ, ông đã gặp rồi, lớn lên xinh đep, ông hi vọng con có thể, có thể đồng ý, đồng ý cuộc hôn nhân này."
"Chuyện này rất, rất quan trọng, với nhà họ Sở của chúng ta."
Nhưng mà Sở U vẫn không nói chuyện, cứ im lặng mà nhìn ông lão. Điều này khiến cho Sở Thần Vi ở bên cạnh cũng cảm thấy giật mình.
Lúc này, có vẻ ông lão đã nghĩ tới điều gì hoặc là nhìn ra thứ gì, đôi mắt trợn to, tay run rẩy vươn ra khỏi chăn, chậm rãi chạm vào tay Sở U tay, cuối cùng nắm tay hắn.
Tay ông lão rất lạnh, hơi run run.
"Sở U, con đang hận ông sao?"
"Ba của con, ba của con, ba của con từng đích thân nói với ông là nó hận ông. Con, con cũng hận ông như vậy sao?" Nói tới đây, ông lão đã từng ngồi trên vị trí cao ở Hoa Hạ, lại chảy nước mắt trong im lặng.
Sở U chăm chú nhìn ông trong ba giây, sau đó chậm rãi lắc đầu, không nói câu nào, cúi đầu nhìn tay của ông lão, đưa tay trái ra, nhẹ nhàng cầm bàn tay già nua chỉ còn là da bọc xương.
"Con, con cũng, không có gì, muốn nói với ông nội sao?"
Sở U vẫn cúi đầu nhìn bàn tay già nua: "Không có." Nói xong, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn ông lão.
"Ông, ông hiểu rồi, con, con chỉ, con chỉ tới gặp ông lần cuối thôi." Ông lão lại cười, nụ cười có chút đau thương.
Sở Thần Vi hơi giật mình, nhìn Sở U bên cạnh, sắc mặt vẫn không có chút thay đổi nào.
"Sở U, sống, sống cho tốt, con phải, con phải sống cho thật tốt."
Nước mắt của ông lão lại chảy xuống một cách im ắng, ông lắc đầu: "Làm chuyện mà con muốn làm, chim ưng non đã trưởng thành rồi." Nói xong, tay vẫn luôn cố sức nắm chặt tay Sở U đã không còn sức lực gì, chậm rãi trượt xuống.
Sở U nhìn đôi mắt của ông lão dần mất đi sắc thái, hơi gật đầu một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười rất nhạt.
Sở U từ bên trong đi ra tới cửa nhà chính, trên tay hắn cầm một bông hoa hồng thủ công ố vàng và một tấm hình. Tiếng xì xào bàn tán và tiếng nói chuyện lập tức biến mất, ánh mắt Sở U nhìn con đường phía trước, không chịu chút ảnh hưởng nào mà đi thẳng tới cửa chính.
"Sở U, ở lại ăn cơm tối với mọi người đi." Một người con rể của nhà họ Sở lên tiếng nói, nhưng bị người yêu bên cạnh đụng một cái.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt phức tạp và soi mói của mọi người, bóng dáng của Sở U cuối cùng cũng biến mất ở cửa lớn nhà họ Sở.
Sau khi ra ngoài, Sở U vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong đầu không biết đang nghĩ gì mà trống rỗng. Vốn suy nghĩ ban đầu của hắn là muốn làm rõ một số chuyện mà kiếp trước không hiểu rõ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ông lão, tất cả những lời muốn nói đều không nói ra được.
Một người sắp chết, còn có gì phải hỏi nữa đâu, cứ để ông ấy mang theo bí mật đó vào mộ phần đi thôi!
Còn nhà họ Sở, ánh mắt của Sở U vẫn nhìn lên bầu trời như trước, trong mắt xuất hiện biểu cảm kì lạ; đi hay ở đều không phải cố ý, hắn là người họ Sở, trên người hắn chảy dòng máu của nhà họ Sở nhưng lòng hắn, linh hồn hắn từ lâu đã không phải vậy, từ thời khắc tự tay nhắm huyệt thái dương của mình bóp cò ở kiếp trước, Sở U của họ Sở đã chết rồi!
Một đời này, hắn muốn trở thành chính mình, đi khắp nơi theo mây trôi trên bầu trời!
Nghĩ tới đây, trên người có một cảm giác biến hóa khôn lường, suy nghĩ rõ ràng hơn, đó là một cảm giác cực kì thông suốt, sảng khoái.
Khởi động xe, điểm đến tiếp theo của Sở U là trụ sở chính Thiên Sở.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất