Chương 841. Nhà tổ của nhà họ Sở
"Làm sao vận hành vậy? Quần thể lớn như vậy mà còn đi vay?"
"Ở trong game, chụp màn hình và video với người bên chính phủ cử ra để giao dịch để làm bằng chứng, rồi tới ngân hàng và khả năng của hệ thống nền tảng tài chính ở đó để giảm mức cho vay."
"Đối với mày thì dễ dàng phá rối hành vi này của bọn họ mà." Sở U chớp mắt lên tiếng.
"Đúng, nhưng vấn đề là tôi phải bước vào giai đoạn ngủ say tiến hóa." Biểu cảm hiện tại của Tiểu Kiều nhìn như một đứa trẻ đang tức giận. "Tôi chỉ có thể hết sức ngăn cản loại chính sách chiến lược này của chính phủ trước khi bước vào giai đoạn đó. Tới khi tôi ngủ say rồi thì tôi không còn cách nào cản lại."
"Với lại, chính sách này của chính phủ có được sự ủng hộ của rất nhiều tập đoàn trùm tài chính lớn, trong đó có tập đoàn kẻ thù của cậu, tôi đã thu hoạch tin tình báo có liên quan, không chỉ riêng chính phủ có lợi từ chính sách này, mà còn có những thế lực khác."
"Tình huống thế này không chỉ xảy ra ở Hoa Hạ, những nước phát triển đều đang chuẩn bị đưa ra chính sách này."
Sở U mang vẻ mặt không hiểu gì mà gật đầu: "Có thể đưa tập đoàn Thiên Sở của chúng ta tham gia trong đó không?"
Nhưng Tiểu Kiều bỗng nhiên mỉm cười: "Sở U, nếu như cậu đồng ý chuyện hôn nhân với Thanh Đăng Ngưng của nhà họ Đỗ, tôi chắc chắn có khả năng đó!"
Nghe vậy, Sở U ngược lại cười một cái, lắc đầu: "Chuyện đó không thể được, xem ra quốc gia muốn chơi trò vận động tạo thần rồi, cho dù là khu vực lớn nào, ai muốn thành thần thì tao cũng sẽ giết thần!"
Tiểu Kiều gật đầu, sắc mặt lại thay đổi, cảm thấy phức tạp mà lên tiếng: "Cậu làm hết sức là được. Đúng rồi! Trước đó, ông nội của cậu có kiểm tra tổng quát một lần, tôi cũng thu hoạch được tin tức từ chỗ đó, ông nội cậu có thể chỉ kiên trì được tới tối hôm nay."
Sở U hơi giật mình, ánh mắt trợn trừng nhìn đối phương.
Trong phút chốc, căn phòng chìm vào yên lặng.
Sở U nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy một điếu thuốc trong túi, bật lửa đốt thuốc, hút một hơi rồi chậm rãi nhả khói, ánh mắt nhìn làn khói mà nhẹ gật đầu: "Vậy tao đi gặp ông ấy một chút."
"Còn một chuyện nữa, mẹ của Lâm Lạc Nhi dần dần bình phục, từ trong đó mà tôi biết được tuần sau, Lâm Lạc Nhi sẽ tới đó."
"Mẹ của em ấy thế nào?"
"Chức năng cơ thể bình phục rồi, có thể không cần người chăm sóc nữa."
"A? Vậy à. Được rồi, chút nữa tao gọi điện thoại cho em ấy." Trước đây, thật ra Sở U vẫn luôn duy trì liên lạc với Lâm Lạc Nhi, ít nhất là một ngày một lần, nhưng mà đôi khi cuộc nói chuyện rất ngắn, vốn chỉ là muốn nghe giọng người ta mà thôi.
"Hôm nay, cậu với tôi có rất nhiều chuyện, cứ như vậy trước đã!" Tiểu Kiều Hồng Hậu cả người trắng nõn nhanh chóng nháy mắt với hắn, đồng thời phất tay nói nhỏ: "Bye bye ... Ha ha."
"Ừ, bye."
Sau khi Tiểu Kiều biến mất, Sở U gọi điện thoại cho Lâm Lạc Nhi, mà điện thoại nhanh chóng có người nhận.
"Sở U." Giọng của Lâm Lạc Nhi trong điện thoại rất vui vẻ, có đôi khi quá nhớ hắn, muốn gọi điện thoại cho hắn thì đối phương lại ở trong game. Cô chỉ có thể đợi Sở U rảnh rỗi gọi điện thoại cho mình.
"Lạc Nhi, bây giờ mẹ em sao rồi?"
"Đã khỏe hơn nhiều rồi, sắc mặt rất tốt, Sở U, em nói với mẹ là tuần sau em sẽ trở về." Lời nói của Lâm Lạc Nhi chứa đầy sự hào hứng, hình như cô rất vui vẻ.
Đối với chuyện này, Sở U cũng cười: "Vậy tốt rồi, lúc đến nơi thì gọi điện cho anh, anh đi đón em."
Lâm Lạc Nhi cũng cười nhẹ mà trả lời: "Ừ."
Lúc này, ánh mắt Sở U như bừng sáng, xuất hiện một chút do dự nhưng cũng nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Chuyện của Bảo Nhi, cứ đợi Lâm Lạc Nhi về rồi giải thích sau vậy.
"Bây giờ anh phải ra ngoài rồi, ông nội của anh bị bệnh, anh phải tới gặp ông."
"Ông nội anh?! Bệnh nặng lắm không?" Lâm Lạc Nhi không nghĩ là Sở U sẽ nói với cô chuyện trong nhà hắn, cô hơi giật mình nhưng cũng lập tức nói lời quan tâm.
"Không biết, mỗi người đều có số, anh đi trước đã."
"Ừ, vậy anh nhanh đi thăm ông đi."
Sau đó, Sở U xuống lầu, Bảo Nhi nghe được tiếng bước chân thì lập tức ló đầu với khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ra, hôm nay Bảo Nhi buộc tóc hai chùm, nhìn rất đẹp.
"Nhanh tới đây ăn cơm, điện thoại của anh để trên giường nên không biết làm sao kêu anh." Bảo Nhi vui vẻ cười.
"Ha ha ..." Sở U còn chưa cười xong thì đã nghe giọng của Triệu Phi Phi vang lên trong bếp: "Cuối cùng thì cậu chủ cũng biết cần phải ăn cơm rồi."
Lúc này, Sở U sờ đầu Bảo Nhi, nhìn Triệu Phi Phi ở trong bếp, sắc mặt hơi nghiêm túc.
"Anh không ăn cơm, anh phải về bên ông già để gặp ông ấy một chút."
Trong phòng bếp, Triệu Phi Phi kinh ngạc nhìn Sở U, nghe đối phương nói tới hai chữ ông già thì cô đã hiểu.
Lúc này, Triệu Phi Phi bước tới bên cạnh, chăm chăm nhìn vào mắt Sở U: "Đêm nay có cần chờ anh về không?"
Hắn gật nhẹ: "Về."
Chỉ chốc lát sau, Sở U lái xe con, xuất phát từ biệt thự, lao vụt đi. Trên đường vẫn do Tiểu Kiều thay hắn điều khiến, nói là tiểu Kiều điều khiển, nhưng thật ra cũng chỉ là hệ thống thông minh mà Tiểu Kiều thiết kế trong xe thôi.
Nghĩ một hồi thì Sở U gọi điện cho Sở Thần Vi, nói cho đối phương biết là mình sẽ tới.
Sau đó Sở U thở một hơi thật dài, dựa trên ghế ngồi, ánh mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, sắc mặt không xác định được.
Qua một tiếng, xe con của Sở U chạy vào trong một khu vực tứ hợp viện thanh nhã thoải mái, dễ chịu, yên tĩnh mà đề phòng nghiêm ngặt. Những nhân vật ở trong này đều thuộc cấp bậc công thần nguyên lão của Hoa Hạ, trong đó có một tòa nhà Tứ Hợp Viện là nhà tổ chân chính trên danh nghĩa của nhà họ Sở.
Xe con màu đen chạy nhanh tới trước cửa một tòa tứ hợp viện thì dừng lại, có thể nhìn thấy cửa tứ hợp viện đang đóng chặt.
Không xuống xe ở đây, Sở U ngừng xe cách trong bãi đỗ xe lộ thiên nho nhỏ cách đó không xa, may mà còn có một chỗ để đậu, nếu không cũng chỉ có thể ngừng ở trước cửa ra vào.
Sở U không mang theo thứ gì, cứ tay không đi bộ thẳng tới cửa lớn của tứ hợp viện, trên trán là sự nghiêm túc.
Khi sắp tới cửa, bước chân của Sở U chậm lại nhưng cuối cùng vẫn đi tới cổng.
Dùng ánh mắt đánh giá chỗ này, hắn vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
"Tới liền."
Thật ra cũng không cần đối phương lên tiếng thì Sở U đã biết có người tới mở cửa, có điều, giọng đối phương hơi quen tai.
Cửa lớn mở ra, xuất hiện trước mặt Sở U là một cô gái khiến cho hai mắt người ta phải tỏa sáng, cô tên là Sở Văn Thục, là em gái ruột của Sở Nam, vậy là em họ nội của mình.
Ban đầu, vẻ mặt Sở Văn Thục đầy nghi ngờ nhưng cô nhanh chóng mở to đôi mắt hạnh nhân, cô nhận ra người đàn ông trẻ tuổi có khí thế không tầm thường này là ai. Trong đôi mắt là sự khó tin, khí thế của người anh họ này khác hẳn lần trước nhìn thấy, thật sự khiến cô tưởng là hai người.
Nhưng sau đó, trong mắt Sở Văn Thục dần dần hiện lên sự căm hận ngấm ngầm, và sự cẩn thận khó mà nhìn rõ được.
Vì người anh họ tên Sở U khiến cho cô có một cảm giác nguy hiểm không thể nói thành lời được, dường như đối phương có thứ gì đó khiến cho cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Là do thủ đoạn nhanh gọn, tàn nhẫn và sự một lòng không nhận người thân sao?
Hay là vì nguyên nhân gì khác?! Sở Văn Thục không phân biệt được.
Nhưng vầng trán xinh đẹp khẽ chau lại, Sở Văn Thục cũng không nói câu nào, quay đầu tránh người qua một bên, để trống đường đi.
Sở U cũng không lên tiếng nói chuyện, vẻ mặt khó lường mà bước vào.
Cũng không dừng lại, không dò xét, Sở U nhanh chân đi thẳng tới nhà chính. Mà lúc này, ở sau lưng hắn, Sở Văn Thục nhìn với ánh mắt đầy phức tạp.
"A?" Sở Nam đúng lúc từ nhà chính bước ra, lập tức nhìn thấy Sở U đang đi tới, lời nói trên môi bật ra hơi bối rối, trong mắt là vẻ không tin được, hắn dám tới nhà tổ?!
Ngay sau đó, ánh mắt Sở Nam nhanh chóng trở nên nguy hiểm, nhìn chằm chằm cái người em họ sắc mặt lạnh lùng.
"Ha ha, mày còn dám tới đây!"
Sở U nhìn hắn một cái, không nói lời nào, chuẩn bị bước vào nhà chính.
Nhưng lại bị Sở Nam đưa tay chắn đường.
"Tao đang nói chuyện với mày đó, mày cho rằng chỗ này là tập đoàn Thiên Sở của mày à!" Sở Nam cao giọng lên tiếng, lần này khiến cho người ở hai gian phòng trái phải đều tò mò mà đi ra.
Đồng thời còn có thể nghe được tiếng bước chân vang lên trong nhà chính.