Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 937. Đánh giá màn trình diễn này thế nào? (1)

Chương 937. Đánh giá màn trình diễn này thế nào? (1)


“Vậy hãy khiến nó xuất hiện lần nữa nào.” Sở U cất lời, trên mặt nở một nụ cười tà mị.
Hai người không kiềm chế mà quấn quýt ôm hôn nhau, thân nhiệt dần tăng lên, mãi đến lúc trong mắt Lâm Lạc Nhi đầy mơ màng hơi thở đứt quãng, trên mặt xuất hiện một tầng đỏ hồng, Sở U liền lên tiếng.
“Nào, em xuống đi...” Hắn vừa nói vừa dùng tay đè lại Lâm Lạc Nhi, đồng thời đứng dậy.
Lâm Lạc Nhi nghe lời giống như một chú mèo trắng nhỏ, cô từ từ dịch người xuống phía dưới, sau đó cả người đều vùi trong chăn.
Hai đầu gối Sở U chống lên, ánh mắt hắn nhanh chóng xuất hiện một tia say đắm, vì người anh em đã được khoang miệng của Lâm Lạc Nhi bao phủ truyền đến cảm giác ấm nóng sít sao, trong lòng cực kỳ kích động.
Điều này đã chứng minh khoảng cách của hai người kề cận trong gang tấc!
Nhận ra bảo bối dưới thân hơi ngừng lại, dường như bị cái gì đó làm cho do dự, Sở U dùng một tay thò vào trong chăn, đặt trên đầu đối phương, xúc cảm mái tóc mang đến thật mềm mại, một giây sau...
Hắn dùng lực vừa nhẹ nhàng lại mạnh mẽ, nâng hông ấn về phía trước một chút, sau đó lại cảm nhận được hơi ấm bao phủ ...
Hồi lâu, chỉ nghe một tiếng rên rỉ khẽ khàng mà thỏa mãn “Hức”.
Sở U vươn hai tay vào trong, nắm lấy mái tóc mềm mại xinh đẹp, khống chế nhịp điệu ra vào, cuối cùng phát tiết hết tất cả tinh hoa ra ngoài.
“Ưm...” Trong chăn truyền đến âm thanh rên rỉ.
“Hừm.... nuốt hết đi.” Hai tay vẫn đè xuống không buông.
“Ưm...”
“Ực...” Một âm thanh khó nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng Sở U vẫn nhạy cảm bắt được, trên mặt hiện lên một nụ cười hài lòng, sức lực nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ của đôi tay từ từ nới lỏng sau đó hắn mới buông Lâm Lạc Nhi ra, sau đó dương vật liền tiếp xúc với không khí.
Cảm nhận được cơ thể phía trên vẫn đang khí thế hừng hực, Lâm Lạc Nhi từ trong chăn bông chui ra, khuôn mặt ửng hồng của cô vô cùng hấp dẫn, bởi vì khóe miệng vẫn còn đọng một ít thứ trong suốt kia.
Vươn tay đem thứ còn sót quẹt vào cái miệng nhỏ, nhìn bộ dạng Lâm Lạc Nhi ngậm ngón tay câu dẫn mình, trong lòng Sở U lại như bơm máu gà.
Lâm Lạc Nhi kêu một tiếng dịu dàng, Sở U liền xoay người đặt cô ở dưới thân, lần diễn tập này chính là đạn thật súng thật.
Sau đợt mây mưa, trên mặt Lâm Lạc Nhi vẫn còn sót lại dư vị kích tình ban nãy, bây giờ lại rúc vào trong lòng Sở U như trẻ con.
“Có thể cảm nhận được thay đổi trong cơ thể không?”
Cái miệng nhỏ nhắn mê người của Lâm Lạc Nhi dán trên da thịt Sở U, đôi mắt như đang nhìn lên trần nhà, nghe đối phương hỏi thì lắc đầu, “Không có cảm giác gì hết.”
Sở U thấy bàn đến chuyện đó lúc này cũng hơi kỳ lạ, bèn liếc nhìn sắc mặt đối phương, dịu dàng nói: “Vậy em ngủ đi, anh cũng ngủ, a ~ lâu rồi không có được một giấc ngủ tự nhiên.”
“Sở U...”
“Ừ?”
“Anh có thể để em xem qua dị năng của anh một chút không?” Đôi mắt Lâm Lạc Nhi ngước nhìn Sở U, cô vô cùng hiếu kỳ đối với chuyện này.
“Ha ha, vậy em xem đi.” Sở U cười nói, sau đó vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, nhưng đồ vật có trong căn phòng này lại đột ngột nhúc nhích rồi tất cả đều lơ lửng trên không.
Lâm Lạc Nhi kinh ngạc mở to mắt.
Giống như những gì hồi bé tưởng tượng, những đồ vật được điều khiển bằng ý nghĩ bay lượn trên không, có một món đồ trang sức nhỏ trong đó “nghịch ngợm” mà đi tới trước mặt Lâm Lạc Nhi lắc la lắc lư, Lâm Lạc Nhi đưa tay bắt lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, khi cô đem món đồ đặt trên chăn, nó lại bay lên lần nữa.
Cả một màn này thật là kỳ dị.
“Thế nào.”
“Quá thần kỳ.” Trong mắt Lâm Lạc Nhi tràn đầy vẻ mới lạ, cơn buồn ngủ đều bay sạch.
"Haha ..." Sở U mỉm cười, hiện tại hắn có thể một lúc làm hai việc, vừa vận dụng tâm trí vừa làm những việc khác.
Sau khi điều khiến đồ vật trở về chỗ cũ, Sở U thản nhiên nói: “Đây chỉ là món khai vị, anh cho em xem màn biểu diễn hay ho này.”
“Ồ?” Lâm Lạc Nhi bị khơi lên hứng thú.
Cô chỉ thấy hai mắt Sở U hơi chuyển thành xám tro, nhưng không có vấn đề gì.
Sau đó Sở U đứng dậy, Lâm Lạc Nhi nhìn người đàn ông đang xỏ dép ở mép giường, nhưng khi hắn đứng lên đi một bước, cả người đã biến mất...
Một màn này làm cô trợn tròn cả mắt, ngồi choàng dậy, trong lòng dâng lên một sự kinh hãi cực lớn, đầu óc liền trống rỗng!
“Lạc Nhi, anh ở sau lưng em cơ.”
Lâm Lạc Nhi quay phắt đầu lại, phát hiện Sở U đã đứng bên kia mép giường đang mỉm cười nhìn cô, sau đó đối phương lại leo lên chiếc giường lớn.
“Sao hả, em đánh giá màn trình diễn này thế nào?”
“Sở U, cái, cái này là dị năng của anh sao?”
“Đúng vậy, anh đã phóng ra một ít năng lượng, cũng có thể gọi đây là pháp thuật, dù sao thì em cũng đã hiểu rồi đúng không, pháp thuật này anh cũng từng thử nghiệm trong game, cũng dùng nhiều ở thực tế rồi, anh dùng năng lượng tạo ra một không gian riêng cho nơi này.” Sở U nhìn vẻ khiếp sợ trong mắt Lâm Lạc Nhi, cũng rõ ràng pháp thuật kia của mình đã hù dọa cô.
"Nói thế nào nhỉ, anh cũng không thực sự biến mất, ngay lúc đó, anh đã bước vào một không gian ... giống như một “lỗ đen” ấy, không gian sẽ tràn ngập ý niệm của anh, dựa vào ý niệm đó có thể khiến vật thể di chuyển với tốc độ nhanh, nên tốc độ không gian bên trong chính là một dạng dịch chuyển tức thời! Nó giúp anh xuất hiện ở vị trí đã định trước ngay lập tức." Sở U cố gắng dùng hết tất cả khả năng ngôn ngữ để giải thích cho cô nghê.
Trong mắt Lâm Lạc Nhi vẫn còn ngập tràn sự khó tin, bởi vì đối với hệ thống năng lực siêu nhiên cô vẫn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn, trong nhận thức của cô, siêu năng lực chỉ giống như khả năng làm sạch thân thể của bản thân, mặc dù hiện tượng này đối với người bình thường cũng quá cao siêu rồi, nhưng nó vẫn không khiến cho cô ấy cảm thấy rằng năng lực đó vượt quá phạm trù của con người, nguyên nhân chính là bởi vì dị năng này có vẻ không quá lợi hại.
Thế nhưng lần này, Lâm Lạc Nhi rốt cuộc cũng chân chính thấy được dị năng vượt trội!
“Lợi hại như vậy...”
“Còn có cái này lợi hại hơn đây...” Sở U ý tứ hàm súc mà nói, sau đó lại ôm lấy Lâm Lạc Nhi lăn xuống giường.
“Lợi hại hơn sao?”
“Ừ, chính là năng lực chiến đấu!"
“Sẽ khiến em không cách nào mà tưởng tượng nổi, đợi khi vào game anh sẽ cho em thấy.”
Lâm Lạc Nhi vừa nghĩ vừa thấy quá hoang đường, cái này hoàn toàn thoát khỏi phạm trù loài người rồi, có thể nói người đàn ông nằm bên cạnh mình này không phải là người nữa, mà là thần rồi!
Nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng có chút mong đợi với dị năng của bản thân.
Hai người nói chuyện phiếm với nhau một lúc thì Sở U ôm Lâm Lạc Nhi tiến vào giấc ngủ...
Thời gian: 3 giờ 52 phút chiều!
Sở U thức dậy, đầu tiên đưa mắt nhìn Lâm Lạc Nhi, thấy cô gái nhỏ đang nằm ngủ say trong lòng mình, Sở U vuốt ve thân thể mềm mại mấy cái rồi rời giường.
Hắn mở cửa đi tới phòng khách, Sở U ngậm điếu thuốc trong miệng rồi châm lửa đốt, đồng thời nhìn về phía phòng của Bảo Nhi, rồi khóe miệng câu lên một nụ cười, hắn biết Bảo Nhi đang làm gì trong phòng.
Sở U lấy điện thoại di động ra, bước sang căn phòng khác.
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất