Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 952. Người cô nên cảm ơn không phải là tôi!

Chương 952. Người cô nên cảm ơn không phải là tôi!


Vào lúc 6 giờ sáng, trên chiếc ghế sô pha lớn và mềm mại trong phòng khách, nữ sinh đại học Miyamizu Nanaha mặc đồng phục thủy thủ mùa đông nằm cả đêm đột nhiên nhúc nhích mấy cái!
Đồng thời Sở U đang say giấc trong phòng ngủ chính cũng động đậy một chút!
Sau đó Miyamizu Nanaha nhắm mắt lại, đầu lắc qua lắc lại giống như đang trốn tránh cái gì đó trong mơ.
Mà trong phòng ngủ chính, Sở U cũng lắc đầu, hai mắt vẫn nhắm nghiền, xem ra vẫn đang ngủ say.
Ngón tay Miyamizu Nanaha chuyển động ...
Và ngón tay của Sở U cũng chuyển động ...
Đôi mi xinh đẹp của Miyamizu Nanaha đột nhiên nhấp nháy vài lần ...
Lông mi của Sở U cũng nháy giống như vậy ...
Trời sắp sáng, hình như người trong căn phòng này sắp thức dậy rồi.
Một lát sau ....
Miyamizu Nanaha mở mắt ra, con ngươi màu xanh lam nhìn vào bóng tối, bất chợt cảm thấy xa lạ và sợ hãi!
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ chính, Sở U cũng đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt không hiểu chuyện gì xảy ra ...
Sau đó Sở U nhìn qua Lâm Lạc Nhi đang ngủ say rồi ngồi dậy mặc quần lót vào, đi dép và đi ra khỏi phòng.
Miyamizu Nanaha nghe thấy có tiếng động nên cô ta cũng ngồi dậy và nhìn vào cánh cửa.
Sau đó, có một âm thanh rất nhẹ vang lên, cửa phòng mở ra, một người đàn ông rất trẻ đi ra khỏi phòng.
Bốn mắt nhìn nhau...
Sở U đi thẳng đến chỗ Miyamizu Nanaha, ánh mắt lạnh nhạt nhìn khuôn mặt đối phương, sau đó ngồi xuống, vươn tay lấy một điếu thuốc lá trong hộp.
"Bụp!"
Ngọn lửa sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt của hai người.
‘Hít.. hà’
Phun ra một làn khói, Sở U nhìn cô gái đang ngồi cách mình rất gần.
Sau đó đưa điện thoại cho cô ta.
“Ể?” Cô ta nói ra một tiếng khàn khàn, đôi mắt xanh lam vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông, cô ta không hiểu đối phương muốn nói gì.
“Ừ!” Sở U gật đầu, ra hiệu cho người bên kia cầm điện thoại di động.
Sau đó Miyamizu Nanaha cầm điện thoại với vẻ mặt lo lắng.
Sau đó, Sở U lên tiếng: "Cô tỉnh rồi."
Tiểu Kiều: .....
Miyamizu Nanaha không hiểu đối phương nói gì nhưng cô ta biết đây là tiếng Trung Quốc! Trong lòng đột nhiên giật thót một cái.
Hình ảnh trước khi chưa bị tiêm thuốc ngủ đột nhiên xuất hiện trong đầu Miyamizu Nanaha, lúc đó, một người đã nói với cô.
"Nanaha, chúc mừng, cô đã được một người mua với giá trên trời 1,5 tỷ. Yên tâm đi, người ta mua cô với giá cao như vậy chắc chắn sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, đừng lo gì cả."
"Đến chỗ của người ta, phải ngoan ngoãn nghe lời ..."
Nói như vậy thì cô ta được người đàn ông trẻ tuổi này mua với giá 1,5 tỷ à? !
Lúc này, Miyamizu Nanaha tập trung chú ý chiếc điện thoại trên tay mình, bởi vì có một dòng tin nhắn hiện ra bằng tiếng Nhật Bản: Cô tỉnh rồi à!
Ngay lập tức, Miyamizu Nanaha hiểu được ý tứ của đối phương.
Trong lòng vô cùng chấn động, bởi vì người mua sau màn lại là một người Trung Quốc!
“Anh, người thường xuất hiện trong đầu tôi… là anh sao?” Miyamizu Nanaha vẫn dùng tiếng Nhật Bản để nói chuyện, giọng vẫn khàn khàn.
Sở U rít một hơi rồi nhìn điện thoại, lúc này trên điện thoại hiện lên một câu bằng tiếng Trung Quốc.
Sau đó, hắn gật đầu và nói: "Ừ."
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi lấy một cốc nước tới đưa cho Miyamizu Nanaha.
“Cảm ơn.” Nói xong, Miyamizu Nanaha uống cạn cốc nước.
"Còn muốn uống nữa không"
“Tôi, tôi tự làm lấy.” Nhìn Miyamizu Nanaha có vẻ khát nước lắm.
Sau đó, Miyamizu Nanaha quay lại sô pha ngồi kiểu không được tự nhiên, hai tay đặt trên đầu gối, khuôn mặt lo lắng.
Sở U nhận ra đôi mắt của Miyamizu Nanaha rất lớn, mặc dù con ngươi hơi lạ không biết bị làm sao, nhưng trong mắt Sở U vẫn thấy bộ dạng nhỏ bé cũng khá dễ thương.
Đồng thời, hắn nhìn ra được làn da đối phương cũng rất trắng.
“Hóa ra, anh là người Trung Quốc.” Miyamizu Nanaha nói chuyện trước, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước.
"Ừ, hôm nay cô phải về Trung Quốc với tôi."
"Vâng..." Đối với số phận của mình, cô ta không quan tâm, cũng chẳng từ chối, khiến cho Sở U cảm thấy thú vị.
“Tại sao cô không chống cự?” Sở U nói.
“Chống cự?” Miyamizu Nanaha bất ngờ khi nhìn thấy dòng chữ trên điện thoại.
"Đúng thế, cô có dị năng, tại sao không chống lại số phận nghiệt ngã của mình chứ?"
Tuy nhiên, Miyamizu Nanaha chỉ lắc đầu, "Thật ra, tôi thích làm một người bình thường hơn."
"Tại sao?"
“Bởi vì, bởi vì như vậy mọi người mới chấp nhận tôi, vì tôi sẽ không bị người khác nói là ma quỷ, là ác ma.” Nói xong, Miyamizu Nanaha quay đầu nhìn Sở U.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu bị một đôi mắt kỳ lạ theo dõi thì hầu như ai cũng đều sợ hãi, nhưng Sở U thì không, hắn rất bình tĩnh.
"Nhưng cô phải hiểu, nếu những người xung quanh cô đều là người có sức mạnh như vậy thì cô sẽ không cảm thấy cô đơn nữa."
"Là sao?"
"Ý tôi là, chỉ có đồng loại thực sự mới ở bên nhau. Khi cô có khả năng tiến hóa, cô sẽ khác mọi người và những người xung quanh sẽ nhìn cô, tình trạng của cô sẽ khác, đây là điều không thể tránh khỏi. "
"Ừ. Cảm ơn."
"Cô không cần cảm ơn tôi."
“Cảm ơn anh thật sự muốn đưa tôi đi khỏi chỗ này!” Nói xong, Miyamizu Nanaha không nhìn điện thoại nữa mà ngẩng đầu nhìn Sở U.
Tuy nhiên, Sở U lại lắc đầu, "Người cô nên cảm ơn không phải là tôi đâu."
“Aie?” Miyamizu Nanaha giật mình.
"Bởi vì có những người khác thực sự quan tâm đến cô."
Khi Miyamizu Nanaha đang ngẩn người, cửa phòng lại vang lên, ừm, rất nhẹ, Sở U và Miyamizu Nanaha cùng nhìn về phía cánh cửa mới chỉ hé ra được một chút, chỗ đó có một cô bé đang đứng.
Bảo Nhi nhìn hai người trong phòng khách với vẻ mặt ngạc nhiên.
Sau đó, đèn được bật lên! Đột nhiên cả căn phòng bừng sáng.
Bảo Nhi nheo mắt lại, trong lòng vẫn thấy hơi sợ khi nhìn thấy màu mắt của cô gái đang ngồi trong phòng khách.
“Bảo Nhi, em dậy rồi à, ra đây nào.” Sở U lên tiếng.
Sau đó Bảo Nhi ra khỏi phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng, dường như âm thanh lớn hơn sẽ làm thức tỉnh một nhân vật nào đó rất đáng sợ? !
“Anh ơi.” Khi đến gần Sở U, Bảo Nhi vui vẻ hét lên và nhẹ nhàng ôm lấy tay phải của hắn, đôi mắt thì nhìn chằm chằm đối phương.
Dường như Miyamizu Nanaha có thể cảm giác được Bảo Nhi sợ mình, lúc này cô ta xoay người lại và cúi đầu xuống nhìn xuống đất và không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
"Chị gái này sẽ cùng chúng ta trở về nước, cô ấy là người Nhật Bản. Mà Bảo Nhi này, hôm nay chúng ta sẽ về Trung Quốc được không?"
“Được ạ.” Bảo Nhi vẫn dựa vào hắn và thì thầm trong miệng.
“Cô bé xinh đẹp thật đấy.” Lúc này, Miyamizu Nanaha nói ra câu này xong và không quay đầu lại nữa, cứ thế đi luôn.
Sở U khẽ cười, nhìn Bảo Nhi đang ngơ ngác: "Cô ấy khen em xinh đấy."
Nhưng lần này Bảo Nhi không nói cảm ơn mà chỉ nhìn Miyamizu Nanaha với ánh mắt tò mò, có lẽ vì bộ dạng thoải mái và bình tĩnh của Sở U nên cô bé không thấy lo nữa.
“Anh có thể nói cho tôi biết tên anh là gì không?” Miyamizu Nanaha lại nói.
Sở U nhìn điện thoại và nói: "Tôi là Sở U."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất