Chương 11:
Sau khi Thái phi biết Tô Dao động tay động chân với tôi, người đã nổi cơn lôi đình, lại phạt nàng ta cấm túc.
Lần này, Sở Vụ Tiêu không cầu xin, thậm chí không đến thăm nàng ta.
Chỉ vì tôi nói với chàng: "Ngày trước chàng đã chạy theo A Dao quá lâu, lâu đến mức nàng ấy đã quen với sự hy sinh của chàng. Cái gì một khi nhận được quá nhiều, nó sẽ không còn đáng giá nữa. Chàng phải làm cho sự hy sinh của mình trở nên đáng giá, chứ không phải là rẻ mạt đến mức lúc nào cũng có thể gọi đến."
Dưới sự cố ý làm nhục của Thái phi, Tô Dao trở nên tiều tụy rất nhiều.
Mỗi đêm, Thái phi đều cố tình tìm việc cho Tô Dao làm để nàng ta không ngủ được.
Ban ngày lại sai vặt nàng ta đủ thứ, cơm canh của nàng ta đều là cá thịt, nhiều muối nhiều dầu.
Chưa đến nửa tháng, Tô Dao đã mập lên không ít, ngay cả bóng lưng cũng trở nên vạm vỡ hơn nhiều.
Ma ma thì thầm với tôi: "Không lẽ Thái phi đã cho thứ gì vào cơm của nàng ta?"
Tôi cười mà không nói: "Nếu Thái phi không dùng, ma ma tinh thông y thuật, hẳn phải biết cách dùng như thế nào."
Ma ma rời đi không lâu.
Tô Dao lại mập thêm một chút.
Sau gần một tháng không gặp Sở Vụ Tiêu, cuối cùng nàng ta cũng hoảng sợ, không dám làm mình làm mẩy nữa.
Nàng ta đợi trên đường Sở Vụ Tiêu tan triều về, khóc một trận. Sở Vụ Tiêu mềm lòng.
Tối hôm đó, Tô Dao để lấy lòng Sở Vụ Tiêu, mặc vũ phục, quyến rũ múa một điệu "Chưởng trung khinh".
Sở Vụ Tiêu không hài lòng.
Điệu múa "Chưởng trung khinh" này có nguồn gốc từ Phi Yến Hợp Đức, cái tinh túy của điệu múa này nằm ở vòng eo thon gọn của người con gái.
Nhưng Tô Dao đã không còn thon gọn nữa.
Thậm chí khi kết thúc điệu múa, nàng ta nghiêng đầu quay lại, còn có thể thấy những lớp thịt thừa bị o ép ở cổ.
Sở Vụ Tiêu cảm thấy chán nản. Chàng đã từng thấy điệu kiếm vũ khác hẳn phong cách mềm yếu ở kinh thành của tôi, giờ đây thấy lại điệu múa giống nhau, ngàn lần như một này, tự nhiên cảm thấy nhạt nhẽo.
Tô Dao nhạy bén nhận ra tình yêu của Sở Vụ Tiêu đang dần phai nhạt.
Nàng ta thu lại tính khí, bắt đầu dịu dàng, quan tâm Sở Vụ Tiêu.
Nhưng nàng ta đã quen với việc sai bảo Sở Vụ Tiêu, sự dịu dàng như vậy chỉ khiến chàng cảm thấy gượng gạo.
Đặc biệt, nàng ta luôn thích hỏi Sở Vụ Tiêu: "Chàng yêu thiếp hay yêu Cố Quỳnh?"
"Thiếp đẹp hay Cố Quỳnh đẹp?"
"Món canh thiếp nấu ngon hay món canh Cố Quỳnh nấu ngon?"
"..."
Sở Vụ Tiêu cảm thấy phiền phức. Chàng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Tô Dao hôm nay chu đáo và bám người là người mà chàng mong muốn.
Nhưng vì sao trong lòng chàng lại không hề có chút yêu thích nào, trái lại còn cảm thấy chán ghét.