Chương 10:
Ngày sinh thần của Sở Vụ Tiêu, chàng ở lại phủ một mình.
Mấy tháng trước, Tô Dao đã khổ luyện một đoạn vũ đạo "Chưởng trung khinh" vì việc này.
Từ sau lần Tô Dao làm hỏng cây đàn của tôi, Sở Vụ Tiêu đã phạt nàng ta cấm túc, thế là nàng ta cứ giận dỗi mãi.
Sở Vụ Tiêu dỗ dành nàng ta rất nhiều ngày, nhưng lần nào cũng bị những lời nói lạnh lùng, châm chọc của nàng ta làm cho bỏ đi.
Có mấy lần, khi Tô Dao chuẩn bị làm hòa với Sở Vụ Tiêu, người tôi cài bên cạnh nàng ta lại giả vờ mách lẻo, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện Sở Vụ Tiêu đến chỗ tôi.
Nàng ta tức giận, nói lời khó nghe với Sở Vụ Tiêu, thậm chí còn đập nát những món đồ mà chàng tặng ngay trước mặt.
Sau nửa tháng, Sở Vụ Tiêu cũng hết kiên nhẫn. Gần đây, mỗi ngày sau khi tan triều, chàng đều đến chỗ tôi để xem tôi pha hương, nấu trà, đánh đàn và vẽ tranh.
"Không hiểu vì sao, vương phủ rộng lớn như vậy, nhưng chỉ ở chỗ nàng, ta mới cảm thấy thư thái."
Tôi mỉm cười: "Vương gia thích là được."
Trong viện này, từ cọng cỏ, nhành cây nhỏ bé đến mỗi một con người đều được sắp xếp theo sở thích và thói quen của chàng.
Nơi đây là chốn dịu dàng được chuẩn bị riêng cho chàng, sao chàng lại không cảm thấy an tâm chứ?
Lấy lại được tự tôn đã mất ở chỗ Tô Dao, chàng đương nhiên nguyện ý ở lại đây lâu hơn.
Sau khi tiệc sinh thần bắt đầu, tôi nhìn ánh mắt mong chờ của Sở Vụ Tiêu, nói với Tô Dao: "A Dao, đến lượt muội lên múa 'Chưởng trung khinh' rồi đấy."
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, nói trống không: "Không may, hôm nay chân ta bị trẹo rồi, không múa được."
Ánh mắt mong chờ của Sở Vụ Tiêu vụt tắt. Suốt bữa tiệc, chàng không cười thêm một lần nào, chỉ biết uống rượu.
Tiệc tàn, tôi đỡ Sở Vụ Tiêu rời đi.
Tô Dao tức giận đến mức thất thố, trước mặt mọi người, nàng ta đe dọa: "Nếu chàng dám vào phòng của ả ta, sau này đừng hòng bước chân vào cửa phòng ta nữa!"
Tôi luống cuống buông tay chàng ra: "Vương gia, chàng đến phòng A Dao đi."
Tô Dao ghét nhất bộ dạng này của tôi, nhưng nàng ta không biết, tôi học từ chính nàng ta đấy.
Nàng ta tức giận lao đến đánh tôi. Tôi đứng không vững, ngã xuống đất, lo lắng nói: "A Dao, chân muội chưa khỏi, cẩn thận kẻo ngã."
Sở Vụ Tiêu đỡ lấy tôi, lạnh lùng nhìn đôi chân hoàn toàn bình thường của nàng ta, không nói một lời mà bế tôi đi.
Mặc cho Tô Dao ở phía sau tức giận khóc lóc.
Về đến phòng tôi, ma ma mang dầu xoa bóp đến, chàng tự tay xoa thuốc, xoa bóp chỗ đầu gối sưng đỏ cho tôi.
Bất chợt, chàng rơi lệ. Chàng hơi say, lúc này trông có vẻ mờ mịt và yếu ớt, giống như một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
"Vì sao vậy, A Quỳnh? Vì sao A Dao cứ luôn cao ngạo đối xử với ta như vậy? Hồi nhỏ ta đã luôn chạy theo nàng ấy, những năm qua, ta đã quen với tính khí xấu của nàng ấy, nhưng ta cũng sẽ mệt mỏi."
Tôi lau nước mắt cho chàng, tránh trả lời thẳng, thay vào đó, tôi lấy thanh bảo kiếm treo trên tường xuống, cười rạng rỡ với chàng:
"Hôm nay là sinh thần của chàng, mỗi năm chỉ có một lần, chúng ta hãy vui vẻ một chút. Ta không biết múa 'Chưởng trung khinh', chỉ biết một chút kiếm vũ không ra gì. Mong chàng đừng chê."
Tôi lật ngược tay, múa một đóa kiếm hoa, miệng ngân nga trong trẻo:
"Xưa có giai nhân họ Công Tôn, một vũ kiếm khí động tứ phương."
"Người xem như núi sắc ủ dột, trời đất vì thế cũng chìm nổi."
"..."
Kiếm thuật của tôi là do phụ thân tận tay dạy dỗ. Ông từng hy vọng tôi sẽ trở thành nữ tướng quân đầu tiên của Đại Sở, vì vậy đã dốc hết sở học cả đời để truyền lại.
Nếu ông biết, có một ngày, thanh kiếm Thanh Sương từng giết địch vô số trong tay tôi lại trở thành công cụ lấy lòng, e rằng ông sẽ tức chết mất.
Nỗi bi thương trong lòng xuyên thấu kiếm khí của tôi. Tôi không cảm nhận được cơn đau ở đầu gối, chỉ biết lòng uất nghẹn, cần một vũ điệu để trút bỏ.
Múa xong, tôi không kiểm soát được mà ngã xuống đất. Sở Vụ Tiêu vội vàng đến đỡ tôi dậy.
Chàng bế tôi lên giường, thoa thuốc cho tôi, hốc mắt đỏ hoe: "Nàng bị thương rồi, vậy mà vì muốn ta vui, nàng vẫn cố nén đau mà múa một điệu."
Chàng lau nước mắt, ngón tay thoa thuốc cho tôi run rẩy: "Ngày trước ta thật sự đã bị mù rồi, lại bỏ mặc một cô gái tốt như nàng."
Chàng ngước đôi mắt ướt át lên, từng chữ từng chữ nói với tôi: "Đây là điệu múa đẹp nhất mà ta từng thấy, sắc bén sát phạt nhưng không hề mất đi vẻ đẹp."
Tôi vuốt ve tóc mai của chàng, dịu dàng như nước.
Thời cơ đã đến.
Biết tin viện bên tôi gọi nước, Tô Dao tức giận đập phá rất nhiều đồ đạc.
Nàng ta biết tôi và Sở Vụ Tiêu đã viên phòng.
Nhìn người đàn ông đang say ngủ bên cạnh, tôi lạnh lùng rút cây trâm vàng trên tóc ra, ướm thử vào yết hầu yếu ớt của chàng.
Không biết từ lúc nào, tôi đã nghĩ ra vài trăm cách giết chàng.
Nhưng tôi vẫn thích cách giết người mà giết luôn cả tâm hơn.
Họ cũng từng tàn nhẫn giết chết trái tim tôi.
Khiến tôi và vị tiểu tướng quân mà tôi yêu quý, từ nay mỗi người một đường, khó lòng tương phùng.