Rượu Nồng Xuân Sắc

Chương 9:

Chương 9:
Nha hoàn đến báo rằng Tô Dao đã xông vào.
Tôi và bà vú nhìn nhau, tôi cố ý đặt cây đàn tiêu vĩ ra.
Cô ta ôm cây đàn của tôi đập xuống đất, dẫm gãy thân đàn, giận dữ tột cùng: “Ngày xưa tỷ đã dùng chiêu này để quyến rũ Thẩm Bích đến mức chàng ta chỉ khăng khăng một lòng với tỷ, bây giờ lại muốn cướp Vương gia của muội, muội nói cho tỷ biết, đừng hòng!”
Sau khi cô ta đi, tôi liếc nhìn bà vú. Rất nhanh, một người hầu nhanh nhẩu “vô tình” kể cho Sở Vụ Tiêu nghe chuyện Tô Dao xông vào viện của tôi đập đàn.
Đối với người biết thưởng thức, không có gì khiến họ tức giận hơn việc bị phá hoại.
Ngay cả khi Sở Vụ Tiêu không thích tôi, chàng cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn cây đàn của tôi bị hủy hoại.
Chàng là một người phong nhã, tự xưng là văn nhân thi sĩ.
Người như vậy, dễ bị nắm thóp nhất.
Khi chàng vội vã chạy đến, tôi đang ôm cây đàn bị vỡ tan tành của mình mà khóc. Nỗi đau trong mắt Sở Vụ Tiêu không phải là giả vờ.
“Sao lại ra nông nỗi này!”
Tôi lau nước mắt: “Là do thiếp, thiếp đã không bảo vệ tốt nó.”
Bà vú không kìm được khóc lóc bất bình thay cho tôi: “Vương phi nhà chúng tôi còn phải bảo vệ như thế nào nữa chứ, cô ta suýt nữa giết chết Vương phi rồi!”
Lúc này Sở Vụ Tiêu mới nhìn thấy dấu chân trên vai tôi. Tôi ôm đàn khóc nức nở, trông giống như một đứa trẻ bị bắt nạt bất lực: “Thiếp muốn về nhà, đây là món quà cập kê mà phụ thân đã tìm cho thiếp, thiếp muốn về nhà…”
Sở Vụ Tiêu ôm tôi vào lòng, an ủi: “A Quỳnh ngoan, đừng khóc, ta sẽ tìm người sửa, ta sẽ tìm người sửa lại cho nàng.”
Tôi lắc đầu, nước mắt giàn giụa rồi ngất đi.
Khi tôi tỉnh lại, Sở Vụ Tiêu đang ngắm nhìn các bức tranh của tôi.
“Nàng viết chữ đẹp, vẽ cũng đẹp.”
Ánh mắt thưởng thức của chàng ta không thể che giấu.
Tôi biết, mọi chuyện đã thành công một nửa.
“Ta đã tìm được người thợ giỏi nhất, ông ấy có thể sửa lại cây tiêu vĩ, chỉ là cần một chút thời gian.”
Mắt tôi sáng lên, tỏ ra vẻ xúc động như một tiểu thư đang vui mừng: “Thật sao! Thật tốt quá!”
Thấy tôi như vậy, Sở Vụ Tiêu cũng không kìm được mà cười: “Sau này có chuyện gì, nàng cũng có thể tìm ta để giải quyết, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện về nhà tìm phụ thân, cũng có thể tìm ta.”
Nhìn thấy ánh mắt do dự của tôi, chàng ta dừng lại một chút: “Ta đã phạt A Dao rồi.”
Mấy ngày liền, sau khi tan triều, chàng ta đều đến thăm tôi.
Tôi cố ý để thức ăn chưa ăn hết trong phòng, chàng ta cau mày hỏi: “Đây là khẩu phần ăn của nàng ư?!”
Bà vú khóc lóc kể tuốt tuột ra chuyện người hầu cắt xén và không phục tùng tôi.
Chàng ta nổi trận lôi đình, giáng chức và đánh gậy người quản sự, rồi để phó quản sự tiếp quản.
Tô Dao muốn đến cầu xin cho người quản sự, đó là người của cô ta.
Nhưng tiếc là cô ta đang bị cấm túc trong viện của Thái phi, có lòng mà không có sức.
Ngày hôm sau, phó quản sự mang đến cho tôi một hộp kim thỏi.
“Sau này, hạ nhân này chỉ nghe lời Vương phi.”
Tôi gảy những thỏi vàng, sai bà vú chia cho những người quản sự khác trong viện.
Muốn đứng vững, phải lôi kéo lòng người.
Muốn lôi kéo lòng người, tiền bạc là thứ không thể thiếu.
Nếu không, dù có nắm quyền quản lý vương phủ, cũng chỉ là vô ích, bởi vì nơi này cuối cùng vẫn là Sở Vụ Tiêu nói là được, chàng ta có thể thu hồi quyền quản lý của tôi bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu tôi lợi dụng Sở Vụ Tiêu để dọn đường cho mình thì sao?
Binh pháp nói “mượn dao giết người”, dùng trong nội trạch, cũng giết người thấy máu.
Đây là chiến trường của những người phụ nữ chốn khuê phòng, không thua kém gì những mưu kế của hai nước nơi tiền tuyến.
Nếu một ngày nào đó những phu nhân ở kinh thành này có thể bước ra chiến trường giết giặc, hoặc là ngồi trên triều đường, tài mạo và sự thông minh của họ chưa chắc đã kém hơn đàn ông!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất