Săn Tìm

Chương 122: Chiếc nhẫn

Cô cũng không tính là người chậm hiểu. Về tình cảm của mình, dù khi ấy không cảm nhận được thì sau đó cũng đã ngẫm ra.

Nhưng có vài thứ một khi nhận ra thì sẽ thấy khác hẳn ngày xưa.

Thế nên lúc này đây, thâm tâm Lâm Khấu Khấu bỗng trở nên tế nhị và bí ẩn.

Bạch Lam vẫn đứng cạnh cà khịa: “Đừng nói là đơn chết cấp S khó quá, cô hết đường xoay sở nên phó mặc số phận luôn chứ? Dù sao Snitch vàng cũng có cánh, đâu thể lần nào cũng bị cô tóm gọn được.”

Lâm Khấu Khấu ngước mắt lên, thờ ơ đáp trả: “Cô tìm được tiếp viên hàng không Emirates rồi hả?”

Bạch Lam: “…”

Nghìn vạn câu chữ đều bị câu nói có lực sát thương cực lớn này chặn họng. Cô ta nghiến chặt răng, chỉ vào Lâm Khấu Khấu nhưng mãi chẳng thốt được tiếng nào.

Cuối cùng đành giậm chân buông lời đe: “Lâm Khấu Khấu, cô đợi đó cho tôi!”

Sau đó nổi giận đùng đùng đi khỏi đó.

Lâm Khấu Khấu thu mắt về, chẳng đếm xỉa gì đến cô ta nữa.

Nhưng Trang Trạch ngồi đằng xa nhìn cô hồi lâu lại bê ly cà phê đi tới.

Hắn mặc bộ âu phục thanh lịch màu trắng, trông vẫn thong thả ung dung như trước.

Hắn như cái giá treo đồ, tỉnh rụi ngồi xuống tay ghế sô pha của Lâm Khấu Khấu, mỉm cười mở miệng dò hỏi đầy ẩn ý: “Cô với Bùi Thứ cãi nhau à?”

Lâm Khấu Khấu tức khắc nhíu mày, ngẩng lên nhìn vị khách không mời mà đến này.

Cặp chân dài tùy tiện vắt lên nhau, một tay xỏ túi quần, tay kia bê cà phê, dưới cặp kính trong suốt là ánh mắt soi mói như ước lột s@ch một lớp da của người khác ra.

Lâm Khấu Khấu lạnh lùng hỏi: “Tôi mời anh qua đây à?”

Trang Trạch lờ đi sự lạnh nhạt của cô, khẽ nhấp một ngụm cà phê với vẻ thích ý rồi nói: “Sáng nay tôi ngồi đây trông thấy lúc Bùi Thứ và thằng nhóc họ Hạ kia ra ngoài với nhau, mặt mày cậu ta trông cứ như người chết vậy. Không ngờ bây giờ lại thấy vẻ mặt của cố vấn Lâm cũng chẳng kém gì. Chậc, xem ra trên đời không có cộng sự lâu dài, hai người mới hợp tác có vài tháng mà đã giải tán rồi.”

Hai chữ “giải tán” nghe thật chói tai.

Rõ ràng Trang Trạch vừa khịa cô.

Lâm Khấu Khấu chẳng buồn lòng vòng gì thêm với hắn, đứng phắt dậy nói: “Thay vì rảnh rỗi đi nhiều chuyện khắp nơi thì cố vấn Trang nên tập trung vào case của mình thì hơn. Dù sao hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nếu anh bại trận thảm hại ở Đại hội thì e là khó lòng lăn lộn ở Hàng Hướng nhỉ?”

Mặt Trang Trạch biến sắc ngay.

Lâm Khấu Khấu cười, xoay người tính rời khỏi đó.

Có điều cô còn chưa kịp ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng cười nói rôm rả ở chỗ cửa xoay thủy tinh, có tầm chục người đi từ ngoài vào, hai bên còn có cả phóng viên giơ micro và cầm máy ảnh quay chụp.

Chủ tịch Hiệp hội headhunter Trần Chí Sơn dẫn đầu đoàn người, bên cạnh là vài người đàn ông trung niên có vẻ là lãnh đạo, tiếp đến là một số sếp lớn của các công ty headhunter có tên tuổi.

Lâm Khấu Khấu lia mắt nhìn sang, không ngờ lại thấy cả Thi Định Thanh.

Bấy giờ cô mới nhớ hôm nay là ngày thứ hai của hội chợ triển lãm, hội trường sẽ tổ chức một buổi tọa đàm về nguồn nhân lực. Thi Định Thanh được mời phát biểu với tư cách là người sáng lập Hàng Hướng.

Trang Trạch đứng đằng sau cô cũng nhìn thấy, lập tức nhướng mày thốt ra một câu tiếc rẻ: “Không ngờ Thi Định Thanh cũng tới, vậy mà hôm nay Bùi Thứ lại không ở đây, đáng tiếc thật.”

Lâm Khấu Khấu bỗng thấy câu này của hắn nghe có vẻ là lạ.

Cô ngoái lại hỏi: “Có gì mà đáng tiếc?”

Trang Trạch cười nói: “Vốn sẽ có kịch hay để xem, hồi xưa…”

Nói tới đây, hắn mới phát hiện câu nói vừa rồi của Lâm Khấu Khấu không giống hỏi vặn mà giống thắc mắc hơn.

Thế là hắn bỗng khựng lại.

Trang Trạch chợt dùng ánh mắt sâu xa nhìn Lâm Khấu Khấu, gần như không thể tin nổi mà hỏi dò: “Cô không biết à?”

Lâm Khấu Khấu không tiếp lời.

Phản ứng kiểu đó của cô hoàn toàn xác nhận suy đoán của Trang Trạch. Hắn không nhịn được mà phá lên cười, thậm chí còn cười rũ rượi đến nỗi suýt sánh cà phê ra ngoài.

Lâm Khấu Khấu đơ mặt nhìn hắn: “Buồn cười đến thế cơ à?”

Khó khăn lắm Trang Trạch mới dừng lại được, trông cứ như mới vừa vượt chướng ngại chốt case xong, có vẻ phản ứng của Lâm Khấu Khấu khiến hắn thấy cực kỳ hài lòng.

Nhưng hắn cũng không có ý định giải đáp thắc mắc của Lâm Khấu Khấu.

Trang Trạch nhã nhặn đặt ly cà phê xuống, nói: “Tôi chợt nhận ra là với tư cách headhunter, cô quá “tôn trọng” ứng viên và cộng sự của mình đấy. Ha ha ha, đừng mơ, tôi không nói cho cô đâu.”

Hắn lại cười hai tiếng, lắc đầu rồi xoay người đi mất.

Lâm Khấu Khấu đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng hắn khuất trong hội trường, cuối cùng từ từ nhíu chặt mày.

Là headhunter, cô quá tôn trọng ứng viên và cộng sự sao?

Ý Trang Trạch là cô chẳng có chút ăn ý nào với ứng viên và cộng sự.

Vì sao Bùi Thứ gặp Thi Định Thanh ở đây lại có kịch hay?

Vì sao từ khi Kỳ Lộ thành lập thì Bùi Thứ luôn đối đầu với Hàng Hướng?

Và vì sao…

Khi nhắc tới case cô săn Thi Định Thanh năm xưa, Bùi Thứ lại phản ứng như vậy?

Đủ loại nghi vấn dấy lên trong lòng khiến Lâm Khấu Khấu thấy rối bời. Cô nghĩ mãi vẫn không tìm được chút manh mối nào, chỉ thấy nỗi bất an khó tả dần dần lan khắp cõi lòng.

Ngoài Trang Trạch ra, ai là người hiểu Bùi Thứ?

Cô nghĩ ngợi một lát, đột nhiên bước vội về phía cửa, vừa đi vừa cầm điện thoại bấm số của Tôn Khắc Thành.

Đúng lúc đó, một người đeo thẻ phóng viên, tay cầm máy ảnh lướt qua cô, vừa đi vừa than thở với người bạn bên cạnh: “Chẳng gặp được ai muốn phỏng vấn hết, còn đám vớ vẩn thì lại gặp cả đống. Ôi, sao tấm này chụp bị lóa dữ vậy…”

Lâm Khấu Khấu lướt qua bọn họ, vì tâm sự nặng nề nên chỉ nhìn thoáng qua chứ không để ý lắm.

Mãi đến khi cô đi tới chỗ cửa xoay, chi tiết cô vừa liếc thấy mới chầm chậm hiện rõ trong não cô.

Lâm Khấu Khấu dừng bước.

Hai người phóng viên kia vừa khéo đi tới ngay sát cô.

Cô bỏ điện thoại xuống, quay đầu lịch sự hỏi: “Xin hỏi tôi có thể xem tấm ảnh vừa rồi anh bảo chụp bị lóa không ạ?”

Người phóng viên trẻ tuổi cầm máy ảnh tức khắc sửng sốt, mới đầu não còn lag nhẹ, sau đó mới mừng rỡ nói: “Cô… Cô là Lâm Khấu Khấu! Tôi là phóng viên mới tới của tạp chí Giới Headhunter, cô có rảnh cho chúng tôi phỏng vấn ít phút không ạ?”

Một đại hội hoành tráng như RECC mà có người của tạp chí Giới Headhunter tới là hết sức bình thường.

Lâm Khấu Khấu buồn cười nhưng không cười, chỉ nói: “Nếu anh rảnh thì được thôi. Tôi có thể xem bức ảnh vừa rồi của anh không?”

Bấy giờ phóng viên nọ mới bình tĩnh lại, cười nói: “Đương nhiên là được, đây là ảnh chụp trong hội trường ban nãy, nhưng tiêu cự và độ phơi sáng không chỉnh tốt lắm…”

Vừa nói vừa giơ máy ảnh ra.

Lâm Khấu Khấu nhận lấy.

Màn hình nhỏ vẫn dừng ở tấm ảnh vừa rồi, còn chưa kịp xóa đi. Phông nền là bục phát biểu trong hội trường, những người trong tấm ảnh chính là đoàn người đi cùng Trần Chí Sơn mà cô thấy lúc trước, bao gồm Thi Định Thanh.

Lâm Khấu Khấu tập trung vào bà ta, liên tục phóng to ảnh.

Cuối cùng, màn hình hiện rõ một chi tiết…

Là tay của Thi Định Thanh.

Dù tấm ảnh đã bị phóng to rất nhiều lần, và vì tiêu cự lẫn độ phơi sáng đều có vấn đề nên trông hơi lóa, nhưng chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón áp út của bà ta vẫn hiện rõ mồn một.

Giờ khắc này, Lâm Khấu Khấu như bị sét đánh, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ.

Thi Định Thanh thích nhẫn, có đủ mọi kiểu dáng kích cỡ, rất hay thay đổi.

Cô đã sớm quen với chuyện đó, cũng không rõ rốt cuộc bà ta có bao nhiêu chiếc.

Nhưng chiếc nhẫn này…

Lâm Khấu Khấu nhớ tới tấm ảnh bị gấp lại trong ví tiền của Bùi Thứ mà cô liếc thấy ở bến phà hôm trước. Bên cạnh Bùi Thứ hồi trẻ là một người đàn ông trung niên tướng mạo nhã nhặn, trên vai ông ta có một bàn tay khoác rất tự nhiên. Mà bàn tay ấy đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo rất giống chiếc này!

Tất cả nghi ngờ bối rối bỗng chốc đều dồn lại.

Như cây kéo cắt phăng đay rối…

Gọn ghẽ, mà trống rỗng.

“Sao lại thế được…”

Cô gần như không tin nổi vào mắt mình, nhưng chiếc nhẫn ngọc lục bảo kia lại đâm vào mắt cô như một chiếc gai cứng.

Nói cảm ơn hai phóng viên kia thế nào, hẹn thời gian phỏng vấn rồi nhận danh thiếp của họ ra làm sao, Lâm Khấu Khấu đều không nhớ rõ lắm.

Đến khi rốt cuộc cũng tỉnh lại sau cơn hoảng hốt thì cô đã đứng ở bên ngoài khách sạn.

Trước mắt là con đường cái nhộn nhịp xe cộ qua lại

Rõ ràng đang là buổi sáng mà nắng đã rất gắt, khiến người ta thấy chói mắt.

Lâm Khấu Khấu cầm điện thoại, từ số Tôn Khắc Thành kéo tới số Thi Định Thanh, rồi kéo tới danh bạ bạn Đại học.

Có lẽ Trang Trạch nói không hề sai.

Với ứng viên và cộng sự của mình, cô đã quá “tôn trọng”.

Lúc quen Thi Định Thanh, bà ta là giảng viên đại học của cô, từng dang tay ra giúp đỡ khi cô cần nhất. Mà cô mới bước ra đời, một lòng tôn kính bà ta, chỉ nghe bà ta kể về hoàn cảnh gia đình là chồng đang làm ở Viện nghiên cứu và con trai đang đi du học, chưa từng dò hỏi sâu hơn.

Thật ra nghề headhunter cũng không cần hiểu rõ hoàn cảnh ứng viên rõ như lòng bàn tay.

Dù có điều tra thì phần lớn cũng chỉ để nắm rõ kinh nghiệm làm việc trước đó của ứng viên.

Sau khi ly hôn, Thi Định Thanh đã cắt đứt liên quan với quá khứ.

Tuy khi làm việc chung với bà ta, nhờ vài dấu vết để lại mà Lâm Khấu Khấu có thể nhận ra quan hệ của bà ta và người nhà trong quá khứ không tốt lắm nhưng cô cũng không chủ động dò hỏi chuyện riêng của bà ta.

Đây là sự tôn trọng cô dành cho Thi Định Thanh.

Với Bùi Thứ, cũng tương tự như thế.

Kỳ Lộ với Hàng Hướng luôn như nước với lửa, Bùi Thứ cũng chưa bao giờ kiềm chế hay kiêng dè khi nhắc đến Thi Định Thanh, lúc nào cũng xem bà ta là kẻ thù không đội trời chung.

Hình như Thi Định Thanh cũng vậy.

Thế nên dù biết chồng cũ của bà ta họ Bùi, Lâm Khấu Khấu cũng chưa từng nghĩ theo hướng này, nói gì đến những người khác trong ngành?

Bùi Thứ tự tay sáng lập Kỳ Lộ, Bùi Thứ đối đầu với họ suốt bảy năm, Bùi Thứ chỉ chăm chăm muốn quật ngã họ, hóa ra lại là cậu con trai đi du học ngày xưa của Thi Định Thanh!

Cuối cùng Lâm Khấu Khấu không gọi cho bất cứ người bạn thời Đại học nào.

Cô do dự hồi lâu rồi bấm số Triệu Xá Đắc.

Giọng Triệu Xá Đắc vẫn bừng bừng sức sống bắn khắp bốn phía như trước, cực kỳ thân thiết hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lâm Khấu Khấu chầm chậm nói: “Cậu còn giữ liên lạc với đám bạn Đại học không? Tớ muốn nhờ cậu hỏi giúp tớ chút chuyện.”

Triệu Xá Đắc nói: “Tất nhiên là có, tuy tớ không học cùng khoa với cậu nhưng hồi đó tớ là trùm xã giao đấy. Nói đi, cậu muốn hỏi gì?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Giúp tớ hỏi một chút xem có ai quen con trai Thi Định Thanh không, với…”

Cô dừng một chút, mới nói tiếp: “Với chồng cũ của bà ta nữa, họ Bùi, hình như trước kia làm ở Viện nghiên cứu. Tớ muốn biết về sau ông ta thế nào.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất