- Beep! Beep…
Trong thần kinh của Trần Nam nổi lên một chút tín hiệu. Sắc mặt của hắn trầm xuống, hơi lo lắng nói:
- Thằng Lữ phát ra tín hiệu! Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng phải giờ phút này nó vẫn đang học trong Đô Thành hay sao?
Trần Nam lúc này đang lười biếng phơi nắng trên một con tàu xa hoa. Thứ này là hàng tốt, đã được đặc chế thành Linh Khí, Trần Nam đã phải dằn vặt lương tâm cả ngày rồi mới cướp nó từ một tên giàu nứt đố đổ vách trên quần đảo Song Tử.
Hiện giờ ba người Trần Nam đều đã là tu sĩ đứng đầu Sinh Tồn tinh, nhưng thói quen rề rà hưởng thụ vẫn khó mà thay đổi được. Dù sao ba người đều còn trẻ, thứ mới lạ trong mắt họ còn nhiều lắm.
Mục tiêu của ba người hiện tại là bắc cực rồi nam cực, định đi xem khung cảnh băng tuyết là thế nào. Giờ Trần Nam đã lo xong chuyện của Kiko, bắt đầu chuyển sang chăm bẵm cho Hoàng Tuyết Nhu. Bởi nàng vốn luyện Huyền Nguyệt Băng Quyết, vì vậy lên hai cực này kiếm dược vật tính lạnh để đề cao tu vi là tuyệt vời nhất.
Nhưng mới đi được nửa đường, Trần Nam đã nhận được lời kêu gọi của em trai. Trong lòng hắn, chuyện gì thì chuyện chứ người thân luôn là quan trọng nhất. Đi chơi không lúc này thì cứ để lúc khác, chứ người thân gặp chuyện mà không tới thì hối hận cả đời.
Nói với hai cô gái một tiếng, Trần Nam tung mình bay ra khỏi thuyền, hai cô gái gật đầu một chút, sau đó nhanh chóng bay theo. Ba bóng người dần dần biến mất nơi cuối trời, giống như cảnh tam tiên quá hải trong truyền thuyết.
Năm ngày sau.
- Sao hả? Mới di chuyển kiểu này trong thời gian dài, chắc chưa quen phải không? – Trần Nam ân cần hỏi Kiko.
- Vâng! – Thiếu nữ xanh xao gật đầu:
- Hơi chóng mặt, nghỉ một chút là được!
Trần Nam đỡ lấy nàng, quay ra nói với Hoàng Tuyết Nhu:
- Hay là hai em về nhà thăm bố mẹ trước đi! Anh bây giờ đi tìm thằng Lữ trước xem có chuyện gì! Cái thằng bé này, chắc chẳng có chuyện gì quá khó khăn đâu, để một mình anh lo là được rồi!
Hai cô gái nghĩ thấy cũng đúng, đồng loạt gật đầu rồi đỡ nhau di chuyển về phía một cửa phủ khá đồ sộ phía nam kinh thành.
Trần Nam xác định vị trí lại một chút, sau đó đi ngược về hướng bắc, thoáng chốc đã chui vào hoàng cung Âu Tiên.
Không hề dừng lại, thân hình hắn như quỷ mị lướt đi, vượt qua đủ loại cung điện, xâm nhập vào sâu bên trong cấm địa hoàng cung. Cuối cùng đáp xuống một cái đình nghỉ mát ven hồ.
Trong cái đình đó, Trần Lữ đang đáng thương quỳ sụp dưới đất, liên giọng cầu xin Âu Vĩnh Lạc điều gì đó. Nhưng ông bác lại không hề đồng ý, chỉ bảo hắn đứng lên đi, chuyện này còn cần suy xét…
Trần Nam khó hiểu nhíu nhíu mày, rốt cuộc Trần Lữ có việc gì mà phải cầu xin ông bác dữ vậy? Đã thế còn truyền tin gọi mình về?
- Đứng lên! – Trần Nam thình lình xuất hiện nơi đó, lạnh lùng nói với Trần Lữ.
Trần Lữ giật nảy hết cả mình, đột nhiên nhìn thấy người tới là anh trai mình, không khỏi mừng rỡ hô lên:
- Anh…
- Đứng lên ngay lập tức! Sư phụ mày đã nói mày đứng lên nói chuyện, vậy mà mày lại cứ thích hèn mọn quỳ ở đó cầu xin, đó là cái lý gì? Anh đã từng dạy mày làm như thế bao giờ chưa?
Vừa hùng hổ bên mồm, Trần Nam lại vừa lén truyền âm:
- Thằng ngu! Xin xỏ có hàng tá thủ đoạn, việc éo gì phải quỳ hả! Mà mày gọi anh thì cứ chờ anh tới giải quyết, chuyện có gấp đến thế hả?
Trần Lữ bị mắng như xối nước vào đầu, cuối cùng chật vật đứng dậy, bẽn lẽn đứng một bên.
Trần Nam hài lòng gật đầu, rề rà hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Trần Lữ đứng đó chà chà chân, nghe Trần Nam hỏi thì mới hít một hơi, kể lại mọi chuyện từ đầu.
Hóa ra từ nửa năm trước, Trần Lữ đã bắt đầu xin nghỉ học tạm thời ở Đô Thành, đi đầu quân, làm một tiểu binh rồi chinh chiến sa trường. Đánh đâu thắng đó, đạt được danh xưng: Càn Khôn Tướng!
Vốn dĩ có rất nhiều kẻ không phục hắn, muốn dùng thủ đoạn để “dìm”, nhưng Trần Lữ lại được ông bác kia ủng hộ, chẳng mấy chốc đã có tư cách vào triều bàn quốc sự. Tất nhiên, hắn chỉ đứng ở vị trí thấp nhất, coi như đứng ngắm nhìn tham khảo mà thôi.
Cho đến một tuần trước, hoàng đế Âu Tiên đột nhiên đưa ra một lời thông báo long trời lở đất:
Âu Tiên và Tổ Hán đã chính thức tuyên chiến, cũng có nghĩa là vòng xoáy chiến hỏa đã bắt đầu! Việc chiến tranh thế này cũng đã diễn ra không dưới mười lần trong một vạn năm nay, người ta cũng không thấy quá kỳ lạ về việc này nữa.
Đáng chú ý nhất chính là thái độ của Allades, bọn họ đã mang quân sang ủng hộ Âu Tiên, nhưng lại lén bán rất nhiều vũ khí, pháp bảo cao cấp cho Tổ Hán, thái độ giống như định làm ngư ông đắc lợi vậy.
Nói chung đây là các loại ứng xử đối ngoại của giới cao tầng, không mấy liên quan đến Trần Lữ, cái mà hắn muốn chính là được ra trận!
Trần Lữ đã đánh rất nhiều trận đánh nhỏ, các loại tướng lĩnh tầng hai đã gặp quá nhiều, nhưng tầng ba lại gặp rất ít. Ở cái chiến dịch lớn như thế này, tướng lĩnh tầng ba sẽ xuất hiện từng người từng người một, cũng là thời khắc huy hoàng nhất của chiến tranh. Đối với một người mang tâm của tướng quân, Trần Lữ nào có lý bỏ qua?
Nhưng Âu Vĩnh Lạc lại không đồng ý cho hắn ra trận. Lý do cũng không nói, điều này làm Trần Lữ rất không phục, bắt đầu áp dụng chiến thuật keo con voi với ông ta. Chỉ tiếc, Âu Vĩnh Lạc là lão quái vật, tuổi cả một bó to, so độ kiên nhẫn với ông ta khác nào múa rìu qua mắt thợ? Cuối cùng Trần Lữ vẫn thất bại cho tới tận bây giờ.
Trần Nam trừng mắt nhìn Trần Lữ một cái, trong lòng lại thấy dở khóc dở cười với độ cùi mía của em trai. Vừa định quay ra nói chuyện với Âu Vĩnh Lạc một chút, đột nhiên trong đầu lại nổi lên âm thanh của lão:
- Tối nay dạ đàm trên lầu Trích Tinh. Rồi nhóc sẽ tự hiểu tại sao ta phải làm như vậy!
….
Trần Nam liếc qua em trai, cuối cùng gật đầu với ông bác kia, dẫn Trần Lữ đi mất:
- Anh… sao anh không nói giúp em?
- Mai rồi anh giải quyết ày! Bây giờ về nhà chào hỏi hai chị dâu đi! Mà bé Hà đâu?
- Hà ở nhà bồi bố mẹ rồi. Cũng lâu lắm rồi bọn em mới về đây mà…
- Ừ… thôi về nhà trước đi.
….
Buổi tối.
Sau khi về nhà thăm bố mẹ một chút, lại giới thiệu kỹ càng cho hai cụ về Kiko. Trần Nam lại lặng lẽ bỏ ra khỏi nhà, đi tới lâu Trích Tinh để tham dự cái gọi là “dạ đàm”.
Đến lầu Trích Tinh, Trần Nam không khỏi sửng sốt một chút, bởi bên trong đó có vài người mà Trần Nam cho rằng “không thể xuất hiện”.
Nơi đây chỉ có một cái bàn tròn, đã ngồi gần kín người, chỉ còn thừa đúng một chỗ duy nhất, có lẽ là dành ình đây. Nhưng… sao cả Hiên Viên Thái, Boquesto cũng tới? Còn hai người trung niên ngồi gần bọn họ nữa, trang phục đó… chẳng phải là đế vương của hai quốc gia kia hay sao?
“Rốt cuộc là thế nào? Ba nước muốn khai chiến, nhưng cao tầng thì lại ngồi đây dạ đàm? Chuyện quái quỷ gì thế này?”
Trần Nam ngồi vào chỗ của mình, thật là trùng hợp khi mà cái ghế của hắn lại có chỗ tựa, khác với những cái ghế còn lại, vị trí lại là ở giữa hai người Âu Tiên và hai người Tổ Hán, đối diện hai người Allades.
Boquesto mỉm cười gật đầu với Trần Nam, sau đó lên tiếng tuyên bố:
- Nếu Trần đạo hữu đã tới đây. Vậy thì chuyện này sẽ do cậu ấy làm chứng! Cậu ấy cũng là chủ tọa của dạ đàm hôm nay, không ai có ý kiến gì chứ?
Năm người còn lại đồng loạt gật đầu, biểu thị không có ý kiến gì.
Trần Nam mờ mịt hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Âu Vĩnh Lạc chống tay lên bàn, giải thích một chút:
- Hôm nay ba nước chúng tôi dạ đàm ở đây để bàn luận một chút về tình thế giữa ba nước, đồng thời nói cho thỏa đáng phương pháp giải quyết. Vốn chuyện này không liên quan gì tới đạo hữu, nhưng Âu Vĩnh Lạc này rất mong đạo hữu có thể nể mặt làm chứng cho chúng tôi. Những điều đạo hữu muốn biết, nghe xong chuyện này thì sẽ hiểu thôi.
Trần Nam trầm ngâm một chút rồi gật đầu, lười biếng tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần như không để tâm đến chuyện này nữa. Thực tế thì lại dỏng tai lên nghe rốt cuộc là có trò mèo gì ở đây.
Hiên Viên Thái liếc qua Trần Nam một cái, sau đó cao giọng nói:
- Theo bần đạo thì lần này cũng làm giống như những lần trước, việc phải bàn cũng không còn nhiều nữa. Lần chiến tranh gần đây nhất là Âu Tiên đấu với Allades, Tổ Hán đứng giữa và chịu ít thiệt hại nhất. Lần trước Allades đã thua, bị tổn hại nặng nhất nên lần này là Allades đứng giữa, Âu Tiên và Tổ Hán tranh đoạt, được rồi chứ?
- Được! Tôi đồng ý!
- Tôi cũng đồng ý!
Hai Bất Diệt Thần kia lần lượt lên tiếng đồng ý.
Trần Nam ngồi đằng kia đã hơi nhíu mày lại, nhưng vẫn chưa lên tiếng. Sự thật đằng sau chiến tranh đại lục sao? Rốt cuộc… chiến tranh thực sự là trò chơi của mấy lão già này… Thực sự là như vậy sao? Chẳng nhẽ bách khoa toàn thư nói đúng, mấy lão già này tu luyện đến váng đầu, thực sự coi mạng người như cỏ rác rồi?
- Lần này Tổ Hán sẽ cử ra hai tu sĩ tầng bốn, tầng ba khoảng năm trăm người! Hai vị vừa lòng rồi chứ? – Hiên Viên Thái lạnh nhạt nói.
- Âu Tiên cũng cử ra hai tu sĩ tầng bốn, tầng ba chỉ có ba trăm người! Các vị cũng biết đấy, lần trước Âu Tiên chúng tôi đã tổn thất đến gần năm mươi tu sĩ tầng ba rồi… - Nói đến đó, Âu Vĩnh Lạc lại hơi đánh mắt qua phía Trần Nam.
- Vậy được! Ba trăm tu sĩ tầng ba của Allades sẽ sát nhập vào phe của Âu Tiên. Theo luật lệ cũ, chuyện này sáu người chúng ta không được phép nhúng tay vào trong thời gian chiến tranh, dù chỉ đưa ý kiến cũng không được. Nếu Allades chúng tôi thấy Tổ Hán yếu thế, mấy đứa nhóc kia có muốn chuyển sang phe Tổ Hán cũng là chuyện bình thường. Cái chúng ta cần là đủ số lượng! Còn phe nào bị tổn thất ít nhất… điều đó còn tùy thuộc vào tài dùng người của mỗi bên, được rồi chứ?
Thấy mỗi một phe đều không có dị nghị gì, Hiên Viên Thái vỗ vỗ tay đứng dậy:
- Vậy là đã thỏa thuận xong! Chúng ta cùng dùng máu ký kết huyết khế, ở đây có Trần đạo hữu làm chứng tất cả mọi điều! Nếu một trong sáu người chúng ta mà nhúng tay vào cuộc chiến nào, tất cả mọi người còn lại đều có quyền hợp lực truy sát, không thể dung thứ!
----
- Nhóc thấy thật khó hiểu, cũng thấy thật kinh tởm phải không? – Cuộc dạ đàm đã kết thúc, Âu Vĩnh Lạc lại hơi phiền muộn ngồi bên cạnh Trần Nam, lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy! – Trần Nam lắc đầu chán ngán:
- Tại sao… chiến tranh trong mắt mấy người chỉ là trò chơi sinh mệnh thôi sao? Các người làm thế để được cái gì? Để thỏa mãn lòng hư vinh về trí tuệ và quyền lực của mình hay sao?
- Vậy thì nhóc không hiểu rồi! – Âu Vĩnh Lạc thở dài, bắt đầu lời giải thích về sự vô tình trước sinh mạng ấy…