Sao Thủy Lạc Đường

Chương 3

Chương 3
Tôi thật sự không thể tưởng tượng được mọi chuyện lại thành ra thế này.
Lúc này, tôi và anh đang ngồi trong xe, không khí như đông cứng lại.
Tôi lén nhìn anh, mấy ngón tay dài gõ nhẹ lên vô lăng, tóc mái lòa xòa che đi ánh mắt tinh tế, trông anh như đang chìm trong suy nghĩ, im lặng không nói một lời.
Đúng là hôm nay không xem lịch hoàng đạo rồi, lần sau ra đường chắc phải bói một quẻ.
Tôi bối rối đến mức đầu ong ong, bản năng muốn mở miệng xin lỗi, nhưng nghĩ lại thì tôi đâu làm gì sai? Tôi chỉ ăn hơi nhiều thôi mà, với lại tôi đã nói rõ là không có thai, anh không chịu tin chứ bộ.
Nhưng mà nói gì thì nói...
Tôi nhìn xuống bàn tay đang băng bó chặt cứng như chân giò lợn.
Dù sao thì anh cũng đã đưa tôi đi bệnh viện và lo cho tôi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tay tôi bị thế này chẳng phải cũng vì anh sao...
“Xin lỗi, là lỗi của em.”
Đúng lúc tôi đang rối rắm thì anh bỗng mở miệng, giọng khàn nhẹ:
“Anh quá nóng vội… là do anh.”
A… thì ra chỉ là hiểu lầm.
Tôi vội vàng xua tay, nhưng không cẩn thận động vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Ánh mắt anh dừng lại ở cổ tay bị thương, sâu thẳm khó lường, môi trắng bệch đi, cả người như đang chìm vào một ký ức nào đó.
Tôi gọi anh mấy tiếng, anh mới từ từ quay đầu lại, tay nắm chặt vô lăng đến mức gân xanh nổi lên, nhưng giọng lại rất nhẹ nhàng:
“Có đau không?”
Tất nhiên là đau rồi.
Không khí lại rơi vào im lặng, đèn xe từ ngoài chiếu vào, tôi mới nhìn rõ biểu cảm của anh.
Ngoài dự đoán, đó là vẻ mặt hỗn độn giữa hoang mang và hối hận – một phản ứng có phần bất ngờ sau khi hiểu ra mọi chuyện.
Anh sao vậy?
Tôi còn chưa kịp hỏi, anh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn đồng hồ rồi nói:
“Cũng muộn rồi, để anh đưa em về.”
Tôi khẽ gật đầu.
Nhưng lại phát hiện ra một vấn đề mới.
Hai tay tôi đều bị băng bó, không tự cài được dây an toàn!
Dùng miệng kéo dây à?
Không tao nhã cho lắm.
Nhờ anh cài giúp?
Ngại chết đi được, còn quá mờ ám nữa.
Hiển nhiên là anh cũng nhận ra tình huống này, gương mặt vốn bình tĩnh lại thoáng lúng túng.
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, anh mới chậm rãi nói:
“Giờ để anh giúp em cài dây an toàn.”
Nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm:
“Được chứ?”
Được quá chứ còn gì!
Tôi xấu hổ gật đầu.
Dù hơi ngượng, nhưng đây là Thẩm Dư An mà! Người tôi thầm thích bao lâu nay đang giúp tôi cài dây an toàn đấy nhé!
Ai mà từ chối nổi!
Anh chậm rãi nghiêng người sang, một tay chống đỡ, một tay kéo dây an toàn, cả quá trình đều cúi mắt không nhìn tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi được lại gần anh đến vậy. Hương thơm dịu nhẹ mùi xà phòng trên người anh bao trùm lấy tôi. Làn da trắng mịn, chỉ có đôi tai là đỏ ửng lên.
“Em có thể đừng nhìn ánh như thế được không?”
Anh vừa cài xong, quay lại ghế lái, vô tình chạm đúng ánh mắt tôi.
Tôi hoàn hồn, tò mò hỏi:
“Như thế là như thế nào?”
Anh nghẹn lời, chắc không ngờ tôi hỏi thẳng như vậy, bèn đưa tay giả vờ che mắt tôi, thở dài nói:
“Bất cứ ánh mắt nào em dùng để nhìn anh ấy.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã rút tay về, trở lại dáng vẻ lạnh lùng, khởi động xe.
Tới cổng nhà, tôi đang định mở cửa xuống xe thì anh đột nhiên nói:
"Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Gì cơ?!
Tôi suýt tưởng mình nghe nhầm.
Lần trước anh nói chịu trách nhiệm là vì nghĩ tôi có thai, định cưới tôi.
Nhưng cái đó chỉ là hiểu nhầm mà!
Chẳng lẽ… sau chuyện này, anh đã nhận ra tình cảm của mình, chuẩn bị mở màn truy thê chi lộ?
Giống mấy bộ phim ngôn tình ấy, đến lượt tôi làm nữ chính rồi sao?
Tôi lập tức nghiêm túc ngồi lại, căng thẳng chuẩn bị tinh thần nghe tỏ tình.
Ai ngờ anh lại tiếp tục xin lỗi, nói không nên hành động bốc đồng khiến tôi bị thương, cuối cùng chân thành nói:
“Vì anh mà em bị thương, sau này anh sẽ phụ trách việc ăn uống, sinh hoạt cho em.”
Anh dừng một chút, rồi nói thêm:
“Có gì bất tiện, cứ gọi cho anh.”
Rắc, tôi nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
Hình như trách nhiệm mà hai đứa mình nói khác nhau quá.
Thôi được rồi, tôi cũng quen với sự lạnh lùng vô tình của Thẩm Vũ An rồi, nếu không thì đã chẳng theo đuổi anh ta đến giờ mà chẳng thấy hồi âm gì.
Tôi đành cam chịu gật đầu. Thẩm Vũ An nhanh nhẹn xuống xe mở cửa cho tôi, rồi đỡ tôi ra như thể đỡ một bà cụ.
"Cháu ngoan của bà, cảm ơn cháu nhé."
Tôi cảm ơn anh ta xong, vội vàng chạy lên lầu. Liếc mắt một cái, tôi thấy Thẩm Vũ An vẫn đứng đó, nhìn tôi dần khuất bóng, không biết đang nghĩ gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất