Sao Thủy Lạc Đường

Chương 4

Chương 4
Vừa mở cửa, con mèo nhỏ nhà tôi – Tang Bưu – đã chạy tới, kêu meo meo liên tục, như thể thấy vết thương trên tay tôi, nó liền dụi dụi an ủi.
Sự bối rối và phiền lòng lúc nãy trong chớp mắt bay biến sạch khi tôi nhìn thấy con mèo bé bỏng này.
Cục cưng của tôi sao mà đáng yêu đến thế chứ!
Tôi chơi với nó một lúc. Nó vừa rên rỉ vừa ăn que pate, làm tôi bỗng nhớ đến Thẩm Vũ An.
Thật ra, tôi quen được Thẩm Vũ An cũng là nhờ Tang Bưu.
Hôm đó tôi ra ngoài mua đồ ăn khuya, bất chợt nghe tiếng mèo con kêu yếu ớt trong bụi cỏ.
Tôi tò mò ghé lại nhìn, phát hiện một con mèo nhỏ bị mắc kẹt trong đống rác cũ, trên người còn bị quấn bởi thứ gì đó nhọn sắc, nó cứ kêu mãi không thôi.
Tôi lập tức ngồi xuống, vừa bật đèn pin, vừa cố gắng tìm cách kéo nó ra.
Nhưng do nó chui vào một chỗ rất khó, xung quanh lại toàn là dây thép gai, tôi thì không đủ sức, lại chẳng có dụng cụ bảo hộ nên đành bất lực.
Tôi chỉ còn cách chạy vội về nhà lấy đồ. Khi quay lại, thở không ra hơi thì bắt gặp một cảnh tượng như trong phim.
Một người đàn ông cao lớn đứng bên bụi cỏ, sau vài giây suy nghĩ liền nhanh chóng cởi áo sơ mi của mình, quấn mấy vòng quanh cánh tay rắn rỏi, rồi lập tức quỳ xuống đưa tay với lấy con mèo.
Tôi nhìn dụng cụ trong tay, lưỡng lự không biết có nên bước tới giúp hay không.
Chỉ nghe anh ấy rên khẽ một tiếng, lúc đứng dậy thì đã bế được con mèo nhỏ đáng thương kia trong tay. Nhưng đồng thời, cánh tay anh cũng bị rạch một vết dài, máu đỏ lòm trông vô cùng ghê rợn.
“Ngoan nào.”
Anh vừa nhẹ nhàng gỡ những thứ quấn trên người con mèo, vừa dịu dàng dỗ dành nó.
May mà tôi mang theo đồ nghề.
Tôi vội chạy lại, mất bao lâu mới sắp xếp được câu từ, khô khốc chìa ra chai oxy già:
“Chào anh, cần sát trùng không?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, và lúc đó tôi mới thật sự thấy rõ khuôn mặt anh.
Anh mặc áo ba lỗ đen, lộ ra làn da trắng mịn, tóc hơi rối, những giọt mồ hôi chảy từ cổ xuống, ẩn trong cơ bắp săn chắc.
Mảnh mai, da trắng, gương mặt lại lạnh lùng.
Ánh đèn đường hôm ấy quá sáng, đến cả nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt anh tôi cũng nhìn rõ mồn một.
Trời ơi, tôi chết đứng tại chỗ, ngỡ như thời gian ngừng lại.
Cho đến khi đồng tử anh hơi giãn ra, dường như ngạc nhiên hỏi khẽ:
“Là… cậu?”
Tôi mới bừng tỉnh, ý thức được là mình đã làm người ta giật mình.
Tôi lập tức ngồi xuống, chỉ vào con mèo để giải thích rằng tôi cũng đến để cứu nó, rồi chỉ tay vào vết thương trên tay anh, ý nói nên sát trùng.
Thẩm Vũ An nhận lấy lọ oxy già, không chớp mắt mà đổ thẳng lên vết thương của mình, lập tức sủi bọt trắng.
Tôi nhìn mà thấy đau giùm.
Con mèo hình như cũng quen anh, cứ dụi dụi vào người anh thân thiết. Tay anh bị thương, tôi giúp anh dùng áo sơ mi quấn mèo lại.
Anh lại cảm ơn, rồi ôm mèo định rời đi.
Thấy sắp hết chuyện của mình, tôi liều mạng hỏi thử:
“Ờm… con mèo này là của anh sao?”
Anh khựng lại một chút, nhìn tôi một lúc lâu rồi mới lắc đầu.
Tốt quá rồi, vậy là tôi sắp có mèo!
Tôi liền nói tiếp:
“Thật ra tôi có thể nuôi nó.”
Tôi định giải thích là chỗ tôi ở gần đây, lại có phòng khám thú y tiện cho việc kiểm tra sức khỏe cho mèo.
Anh khẽ gật đầu, chậm rãi đưa con mèo đang được bọc trong áo sơ mi cho tôi:
“Của cô rồi, chăm sóc nó cho tốt.”
Tôi cẩn thận nhận lấy.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã quay người bước đi, không ngoảnh đầu lại. Tôi chỉ còn biết ngơ ngác nhìn bóng lưng anh dần khuất dưới ánh đèn đường.
Chỉ còn lại tôi đứng đó, ôm mèo, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất