Sau Khi Bị Thái Tử Âm Hiểm Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 16:

Chương 16:
Thái tử ban ngày lại hôn mê một hồi. Trịnh lão thái y chuyên môn vì hắn phối thuốc tắm, dùng dược liệu cần thiết. Mặc dù không thể triệt để giải độc, nhưng đối với giảm bớt chứng đau đầu, thanh nhiệt giảm đau đều có ích.
Thái tử lui mọi người, đem hương khí trên người Vân Quỳ kể kỹ với Trịnh lão thái y.
Trịnh lão thái y hành y mấy chục năm, chưa từng nghe nói qua chuyện lạ như thế. Bất quá, cô gái này có tài giúp Thái tử giảm đau đầu, cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Thái tử lại dò hỏi: "Không biết nhưng có biện pháp phối chế ra loại hương thơm tương tự mùi trên người cô gái này?"
Trịnh lão thái y ngẩn ra một lát, suy tư về tính khả thi của phương pháp này, rồi trả lời: "Lão thần có một đồ đệ rất am hiểu hương liệu. Tối nay đang lúc rảnh rỗi, không bằng để hắn cùng lão thần đến suối nước nóng cung. Đến lúc đó, thỉnh vị cô nương kia đến, để hắn ngửi khí tức trên người cô nương, mới biết chọn loại hương liệu nào, phối trộn như thế nào."
Thái tử thản nhiên gật đầu: "Việc này kính xin ngài giữ kín."
Trịnh thái y vội vàng cam đoan: "Điện hạ yên tâm."
Đông cung trên dưới nguy hiểm chồng chất. Nếu rơi vào tay kẻ có tâm, biết được cô nương này có tác dụng với chứng đau đầu của Thái tử, chỉ sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Trịnh thái y vừa đi, Tào Nguyên Lộc vào điện. Chần chờ một lát, hắn vẫn đem tin tức vừa mới thu thập được tâu lên: "Sáng nay Vân Quỳ bị Khôn Ninh cung phái người triệu đi. Nô tài nghe ngóng được, bên cạnh Hoàng hậu, Tần ma ma hình như đã cho nàng uống thuốc."
Không thể phủ nhận, Tào Nguyên Lộc đích thực rất thích nha đầu kia, cũng nhìn ra điện hạ đối nàng có chút khác biệt. Cho dù không phải tình yêu nam nữ, thì nhất định là trên người nàng có điều gì đặc biệt hấp dẫn điện hạ, bằng không điện hạ sao lại để nàng cận thân hầu hạ.
Kỳ thực Tào Nguyên Lộc cũng biết, bốn thị tẩm cung nữ này hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được "Chỉ thị" đặc biệt, nhất là những cô nương được điện hạ để mắt tới. Họ cũng là những người dễ dàng ra tay với điện hạ nhất, khó tránh khỏi bị người theo dõi, ủy thác "Trọng trách".
Điện hạ rời kinh mấy năm, mà hắn cũng bị người hãm hại, bị phạt đi Ngự Mã giám chăn ngựa. Những người chủ sự khác hoặc bị chèn ép, hoặc bị mua chuộc. Quân hộ vệ lại không quản được nội vụ, khiến Đông cung trên dưới bị người theo dõi như sàng, nằm vùng không ít gián điệp. Trừ mấy người cũ hiểu chuyện, hầu như không có ai đáng tin cậy.
Thật vất vả mới có một tiểu nha đầu ngoan ngoãn hầu hạ bên cạnh, nếu nàng thật sự bị người bên ngoài dụ dỗ, muốn bất lợi cho điện hạ, chỉ sợ cũng không giữ được.
Thái tử nắn vuốt chiếc nhẫn trong tay, sắc mặt âm trầm nhắm mắt lại.
Nàng nếu thật sự có dị tâm, hắn liếc mắt một cái liền biết.
Suối nước nóng cung ở phía Tây Bắc Đông cung. Thái tử ngồi kiệu đi trước, theo sau là Tào Nguyên Lộc cùng hộ vệ, cung nhân, Vân Quỳ và Tư Trướng.
Các quý nhân tắm rửa, thường thường cần người nấu nước, xách nước, dọn dẹp thang trì, cởi áo, lau người, bóp vai, đấm lưng, thậm chí tu bổ móng tay đều có người hầu hạ.
Thái tử nhiều năm trong quân đội, không thể so với những quý nhân khác tinh tế như vậy. Nhưng vì bị thương nặng nên không tiện, Tào Nguyên Lộc sợ hầu hạ không chu toàn, vẫn mang thêm người theo hầu.
Chỉ là Thái tử đích thân điểm danh muốn Vân Quỳ đi theo, Tào Nguyên Lộc có chút ngoài ý muốn.
Trước kia, những mật thám đó, điện hạ sẽ không chút do dự xử lý. Chẳng lẽ đêm nay ở suối nước nóng cung, điện hạ muốn tự chuốc lấy phiền phức?
Tóm lại, bất luận thế nào, Tào Nguyên Lộc tối nay đều sẽ canh chừng an nguy của điện hạ, tuyệt đối không để người khác đạt được mục đích.
Đương nhiên, nếu cô nương kia có lòng tốt, không bị người ngoài dụ dỗ, trung thành với điện hạ, Tào Nguyên Lộc cũng sẽ không giết người vô tội.
Tư Trướng đêm nay rất thoả mãn.
Bên cạnh Thái tử không thể chỉ có một người hầu hạ. Mà tối nay sau khi tắm thuốc, thân thể Thái tử chuyển biến tốt đẹp, rất có khả năng sẽ sủng hạnh cung nữ hầu tắm.
Người đó sẽ là nàng sao?
Tư Trướng ban đầu cũng sợ Thái tử, nhưng thấy Thái tử không những không giết Vân Quỳ, còn liên tiếp sủng hạnh hai đêm, nàng liền có chút thầm nghĩ.
Vân Quỳ đang lo lắng về tương lai, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện ngân phiếu.
Độc dược cùng son môi bị nàng khóa trong hòm xiểng, để tránh tự mình ăn nhầm, lạm dụng. Còn một ngàn lượng ngân phiếu kia, nàng vừa ra cửa đã nhớ thương.
"Lớn như vậy một khoản tiền, đừng nói tìm thị vệ gả cho, chỉ cần mua mười chàng trai trẻ khỏe mạnh, cường tráng làm hộ viện cũng dư sức!"
Cách đó không xa, Thái tử ngồi trong kiệu liễn nhắm mắt dưỡng thần, cũng nghe được vài lời.
"Cũng không biết đống ngân phiếu dày cộp ấy khâu ở đáy hòm áo cũ có an toàn không."
Thái tử: ...
Thậm chí không cần thử hỏi, chỉ cần sai người đến phòng nàng tìm kiếm, lập tức có thể thu được chứng cứ.
Loại gian tế nhỏ nhoi, không có mưu kế gì ấy, hắn động ngón tay cũng bóp chết được. Nếu không phải nàng còn có chút tác dụng, hắn tuyệt đối không để nàng sống sót qua hôm nay.
Trịnh thái y cùng đồ đệ Lương Tân sớm đã đến cung suối nước nóng.
Vì chuyện Vân Quỳ, Trịnh thái y chỉ dặn dò đồ đệ: "Chút nữa người đến, ngươi đừng hỏi nhiều, tìm cơ hội đến gần nàng, lặng lẽ ngửi một chút là được."
Lương Tân gật đầu, hắn tự nhiên không dám thất lễ với cung nữ thị tẩm Thái tử.
Trịnh lão thái y nói vậy, hắn đoán Thái tử mê luyến mùi hương trên người nàng, nên muốn điều chế hương liệu tương tự.
Chuyện phòng the của các quý nhân, Lương Tân hiểu.
Hai người mang theo y sĩ, đi đặt thuốc trên giường cạnh thang trì, chờ Thái tử từ Thừa Quang điện xuất phát, cung nhân trong cung suối nước nóng liền lần lượt khiêng thùng nước đến, bắt đầu đổ thêm nước vào ao.
Đến cung suối nước nóng, tổng quản thái giám dẫn đường cho Thái tử, Vân Quỳ cùng Tư Trướng đi theo phía sau.
Không biết có phải ảo giác không, Vân Quỳ cảm thấy Tào công công cả đêm cứ trộm nhìn mình vài lần.
Chẳng lẽ biết có người cho nàng tiền?
Chưa kịp suy nghĩ, vừa bước vào điện, Vân Quỳ đã bị thang trì lớn đến kinh ngạc.
Trong điện ấm áp như xuân, thang trì còn lớn hơn cả cái nàng thấy ở thiên điện, quả là đồ sộ, mặt ao rộng lớn bốc hơi trắng mù mịt, nước ao màu hổ phách tỏa mùi thuốc thơm ngát, chỉ cần hít một hơi đã thấy thư thái cả người, không dám tưởng tượng được tắm trong bồn lớn ấy sẽ thoải mái đến nhường nào.
"Làm Thái tử thật sung sướng, ta cũng muốn làm hai ngày."
Thái tử cười nhạt một tiếng, mặt lạnh như sương.
Nếu thật sự tính toán, những ý nghĩ đại nghịch bất đạo ấy của nàng, giết cả chín họ cũng không đủ.
Hắn quay đầu nhìn lướt qua các cung nhân hầu hạ, ánh mắt đảo qua Tào Nguyên Lộc, Đức Thuận, cuối cùng dừng trên người Vân Quỳ, thản nhiên phân phó: "Ba người các ngươi ở lại, những người khác lui ra."
Vân Quỳ mấy ngày nay đều hầu hạ bên cạnh, cũng chẳng nghĩ gì thêm.
Tư Trướng lại không hiểu, sao Thái tử lại chọn nàng? Huống hồ việc hầu tắm phức tạp, chỉ ba người này làm sao đủ?
Nàng không cam lòng trừng mắt nhìn Vân Quỳ, ánh mắt lại có chút ngẩn ngơ.
Từ Thừa Quang điện đến đây, tuy có đèn lồng của cung nhân, nhưng ban đêm nhìn vật không rõ, lúc này nhìn lại, mới thấy hai gò má mềm mại của nàng bị hơi nước nóng trong điện làm cho phấn má ửng hồng, một thân áo ngắn vải đỏ thêu hoa nho càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, nhất là xương quai xanh thấp thoáng lộ ra càng làm người ta khó hiểu mà nóng mặt.
"Thái tử thích nàng cũng không có gì đáng trách, nhưng... cũng đâu phải càng lớn càng tốt! Khéo léo cũng có vẻ đẹp riêng, Thái tử chẳng lẽ không muốn thử người khác?"
Thái tử: ...
Mấy cung nữ trong điện đều cung kính cúi đầu, không biết ai thầm nghĩ vậy, nhưng hắn nghe ra nàng nói về ai.
Hắn vô thức nhìn về phía Vân Quỳ.
Ánh mắt Thái tử luôn sắc bén, nặng nề, rơi vào người như có thực chất, Vân Quỳ như có cảm giác ngẩng đầu, quả nhiên chạm phải đôi mắt đen láy kia, lập tức khẩn trương đến chân tay luống cuống.
"Nhìn cái gì, lại nhìn độc chết ngươi."
Rồi nàng thấy Thái tử cười, nụ cười âm trầm, đôi mắt đen như lưỡi dao vô hình, có thể xé toạc bất cứ bí mật nào giấu kín trong lòng người.
Vân Quỳ sợ hãi, càng cúi thấp đầu.
Lương Tân đúng lúc đi tới, hướng Thái tử khom người chắp tay thi lễ, rồi chầm chậm nói với Vân Quỳ: "Vi thần đã chuẩn bị sẵn thư cân hoạt lạc dầu thuốc cho điện hạ, không biết cô nương có thể theo vi thần đến thiên điện mang tới không?"
Vân Quỳ nhìn Thái tử dò ý.
Thái tử đoán được đây là Lương Tân lấy cớ, thản nhiên đáp: "Đi thôi."
Vân Quỳ cúi người đáp lời, Lương Tân liền dẫn nàng đi sang bên cạnh.
Thang thuốc trong mùi hương nồng đậm hỗn tạp, thân ở trong đó khó mà phân biệt rõ mùi hương đặc biệt trên người cung nữ này, mà nàng lại là cung nữ thị tẩm của Thái tử, Lương Tân cũng không tiện đến gần, đành tự mình đi, dễ dàng hơn để hắn điều tra kỹ càng.
Đi đến thiên điện, Lương Tân trong lòng đã tính toán xong xuôi.
"Đây là dầu thuốc cho Thái tử điện hạ." Lương Tân từ trong hộp lấy ra một bình sứ trắng, rồi dặn dò Vân Quỳ cách dùng: "... Chà nóng lòng bàn tay, rồi xoa lên bờ vai, trước ngực, bụng, phía sau lưng và đùi của điện hạ, massage nhẹ nhàng cho đến khi thuốc thấm hết."
Nói xong, liền thấy cung nữ thị tẩm kia, gương mặt xinh đẹp tươi tắn bỗng ửng đỏ lên...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất