Sau Khi Bị Thái Tử Âm Hiểm Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 18:

Chương 18:
Cho nên, là Thái tử cứu nàng trở về sao?
Màn che chung quanh, ánh nến yếu ớt di động, phác hoạ ra nam nhân có hình dáng góc cạnh rõ ràng: mũi cao môi mỏng, cằm lãnh ngạnh. Giống như giữa đêm tối một thanh kiếm tản ra hàn mang, chẳng sợ chỉ nằm yên lặng như vậy, quanh thân khí tràng vẫn mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, khiến người dưới thấp ý thức ngừng thở.
Vân Quỳ nghĩ tới trong mộng, Thái tử điện hạ bị vạn tiễn xuyên tâm. Cho dù trước mặt đao quang kiếm ảnh, đầu rơi máu chảy, nàng vẫn chỉ là người đứng xem. Nàng biết đây là mộng cảnh của người khác, nhưng không rõ là ai, thậm chí trong mộng chỉ thấy cảnh Thái tử tử trận sa trường.
Chẳng lẽ là Thái tử tự mình nằm mộng?
Quả thật, nàng và Thái tử không có bất cứ tình cảm nào, thậm chí nàng rất sợ hắn, sợ một ngày nào đó hầu hạ không chu toàn mà bị xử tử. Nhưng nếu một người sống khổ sở như vậy lại chết thảm thiết, máu tanh trước mặt mình, thì hẳn là không ai có thể thờ ơ.
Không biết nhìn bao lâu, đợi nàng phục hồi tinh thần, nam nhân đã lặng yên mở mắt.
Hắn cảm nhận được giấc mộng ấy từ trong lòng Vân Quỳ.
Nhưng giấc mộng đó không phải của hắn.
Chỉ có thể nói, trên đời này muốn mạng hắn quá nhiều người, ngay cả trong mộng cũng muốn khiến hắn chết.
Trong ánh mắt thiếu nữ kinh hãi, Thái tử nhìn chằm chằm mắt nàng, nặng nề mở miệng: "Ngươi cùng ta ngủ chung, hôm nay là đêm thứ ba, ngươi có cơ hội lấy mạng ta hơn bất cứ ai, vì sao không động thủ?"
Lại là vấn đề sống chết.
Vân Quỳ theo bản năng cắn môi: "Nô tỳ không dám."
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện chút thuốc và tiền bạc trong phòng nàng?
Vậy tại sao còn cứu nàng?
Hay là hắn từ đầu đến cuối chưa từng tin tưởng ai, cho rằng tất cả mọi người không có lòng tốt?
Vân Quỳ không biết tự bào chữa thế nào. Dù sao bí dược của Hoàng hậu nàng không thể cự tuyệt, mà số thuốc và ngân phiếu ấy thực sự đang trong phòng nàng.
Nếu nàng có ý chí kiên định, hẳn là lập tức hô người bắt gian, chứ không phải tùy tiện nhận những thứ tốt ấy.
Nàng không biết có nên quỳ xuống tạ tội, thân thể lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cho đông cứng, run rẩy không ngừng, nhưng lại không có sức đứng dậy.
"Không dám?" Thái tử cười lạnh, "Ngươi cho ta uống thuốc thì lá gan không phải rất lớn?"
"Ai bảo Hoàng hậu nương nương ban thưởng quá nhiều, ta mới bí quá hoá liều thôi!"
Huống hồ...
"Nô tỳ tuy gan dạ, nhưng hầu hạ điện hạ uống thuốc cũng là muốn cứu điện hạ, chưa bao giờ nghĩ tới hại điện hạ!" Nàng quả quyết nói.
Thái tử nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt phượng đen ngòm thể hiện sự dò xét: "Nếu ám sát ta đơn giản như trở bàn tay, mà người khác hứa hẹn đủ mê người, ngươi nguyện ý ở Đông cung này lo lắng đề phòng mà sống, hay là giết ta, từ đây vô tư, cả đời phú quý?"
Vân Quỳ bị âm sắc trầm thấp, lãnh liệt của hắn làm cho sợ hãi, nhút nhát ngẩng đầu. Ánh mắt vô tình đảo qua vải áo mỏng manh dưới vạt áo hắn, kéo căng ngực, rồi đến hầu kết sắc bén đầy đặn, cằm rõ ràng, đôi môi mỏng mà mọng nước… Nàng không nhịn được nuốt nước bọt.
Trong đầu không hợp lý hiện lên vài hình ảnh: Thái tử trong mộng, trong tranh, ở suối nước nóng, trong bồn tắm cung điện… và cả tưởng tượng nàng dùng dầu thuốc chậm rãi…
Vân Quỳ hai má đỏ ửng.
Thái tử quát lạnh: "Ta đang hỏi ngươi."
Vân Quỳ không biết là vì căng thẳng hay sao, choáng váng đầu óc.
Đúng, lúc nãy Thái tử nói dài dòng một hồi, nàng chỉ chú ý hắn mấp máy môi, lại không để ý hắn nói gì!
A a a a chết mất!
Thái tử: …
Vân Quỳ khóc không ra nước mắt, trán đập mạnh lên đệm giường, đầu rạp xuống đất quỳ xuống, "Điện hạ, nô tỳ chỉ là tiểu cung nữ vô danh tiểu tốt, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, chưa bao giờ nghĩ tới hại người, thỉnh điện hạ minh giám!"
Thái tử lạnh lùng cười khẽ, trong tay chẳng biết lúc nào đã có chủy thủ, lưỡi dao lạnh lẽo nâng lên cằm nàng, "Hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta giết ngươi, thế nào?"
Vân Quỳ cả người run lên, lời nói không lưu loát, "Điện… Điện hạ tha mạng…"
Thái tử nói: "Nếu ngươi không muốn chết, vậy thì giết ta, giết ta, tự có người ban cho ngươi vinh hoa phú quý."
Hắn thậm chí hảo tâm đem chủy thủ nhét vào trong tay nàng.
Vân Quỳ cầm chủy thủ, bàn tay run đến mức lợi hại hơn.
"Huhu, ta có phải hay không gặp phải bệnh thần kinh..."
"Nô tỳ mặc dù ở Thượng Thiện giám làm qua kém, được liền con gà đều chưa từng giết, lại không dám giết người, điện hạ tha nô tỳ đi..."
Thái tử lại không cho phép, không buông tha: "Đao ở trong tay ngươi, cô độc bị thương nặng, tay trói gà không chặt, ngươi có thể muốn làm gì thì làm."
"Hoàn thủ không trói gà chi lực, lừa quỷ đâu! Có dám hay không lộ ra một thân cơ bắp cho ta xem một cái?"
Vân Quỳ trong lòng cười nhạt, trên mặt nhưng vẫn là một bộ sợ hãi rụt rè, "Nô tỳ không dám, điện hạ nếu như phi phải có người tới giết người, vẫn là mời cao minh khác a, nô tỳ không có bản sự này..."
Thái tử nói: "Cô chỉ nguyện ý cho ngươi cơ hội."
Vân Quỳ: "..."
Không biết những kẻ muốn độc hại Thái tử nghe được lời này sẽ có bao nhiêu cao hứng, mà nàng thậm chí có thể cố định lên giá...
Nàng chớp chớp mắt, gan to bằng trời nói: "Nô tỳ thật sự có thể muốn làm gì thì làm, điện hạ thật sự không hoàn thủ?"
Thái tử khóe môi thản nhiên gợi lên: "Ngươi có thể thử xem."
Dù sao là chạy không thoát, Vân Quỳ nắm chặt chuôi đao, "Kia... Điện hạ hay không có thể nhắm mắt lại?"
Thái tử ánh mắt hơi tối, khó mà nhận ra lóe qua một tia khí tức nguy hiểm, lập tức cười như không cười đáp: "Được."
Nhẹ vô cùng cắn chữ, âm cuối hơi giương lên, nghe vào lại có vài phần sung sướng, giống như tùy thời hoan nghênh chủy thủ của nàng.
Vân Quỳ khẩn trương đến mức hô hấp tăng tốc, trong đầu ong ong, tự nhiên cũng liền không chú ý đến, Thái tử huyền lăng ống rộng dưới cánh tay, giờ phút này gân xanh hiện lên, phảng phất như con mồi mãnh thú, chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ, mãnh thú lập tức liền có thể phản công, đem con mồi phá tan thành từng mảnh.
Vân Quỳ tay run một chút, bỏ lại chủy thủ, tay mắt lanh lẹ nhảy xuống giường, liền muốn chạy như bay ra khỏi điện.
Lúc này không chạy, còn đợi đến khi nào!
Nhưng mới bước ra được hai bước, sau lưng liền vang lên một đạo u trầm khàn khàn tiếng nói ——
"Lại muốn chạy?"
Hầu thuốc đêm đó, nàng chính là bị mười lượng hoàng kim ban thưởng về sau, lặng lẽ chạy mất hút.
Vân Quỳ đóng chặt đôi mắt, khóc thút thít xoay người, "Điện hạ..."
"Lạch cạch" một tiếng, chủy thủ bị ném ở trước mặt nàng.
Vân Quỳ sợ đến run lên.
Đỉnh đầu lập tức truyền đến một tiếng trêu tức cười khẽ, quét nhìn thoáng cái kia khớp xương rõ ràng bàn tay tùy ý vỗ vỗ đệm giường, nam nhân trầm thấp từ tính tiếng nói cổ động màng tai, "Lên giường."
Vân Quỳ kinh hãi, lại không dám không cảnh giác, vẫn là cúi đầu nói: "Nô tỳ không dám..."
Thái tử sắc mặt không tốt, giọng nói liền trầm xuống: "Cô bảo ngươi lên."
Vân Quỳ sợ tới mức bả vai run lên, "Điện hạ tha nô tỳ đi..."
Thế mà câu này không được Thái tử đáp lại, nàng chỉ cảm thấy cổ âm phong từng trận, quanh thân không khí ngưng kết thành băng.
Mới vừa cũng không biết ở đâu tới dũng khí, chân nhanh hơn đầu óc, vậy mà dám can đảm lừa Thái tử nhắm mắt lại, từ dưới mí mắt hắn chui đi ra!
Giờ phút này hồi tưởng lại, nàng cũng cảm thấy chính mình thật sự đáng chết.
Nhưng thái tử điện hạ bảo nàng lên giường...
Vân Quỳ không nghĩ nhiều nữa, đem chủy thủ trên mặt đất ném ra thật xa, sau đó lập tức bò lên, dùng bình sinh nhanh nhất tốc độ bò vào giường gỗ tử đàn, nhanh chóng kéo góc chăn nằm xuống.
Đợi bình phục khẩn trương hô hấp, nàng mới ngước nhìn về phía bên gối, "Điện hạ, nô tỳ lên rồi."
Thái tử chăm chú nhìn nàng một lát, lạnh giọng phân phó: "Chuyển qua."
Không cần bị buộc lấy đao đâm Thái tử, Vân Quỳ thả lỏng, ngoan ngoãn xoay người.
Thật lâu sau, nàng nghe được sau lưng hơi trầm xuống tiếng hít thở, nam nhân chậm rãi tới gần, ấm áp thân hình chậm rãi dán lên phía sau lưng nàng.
Vân Quỳ ngực bịch bịch nhảy, âm thầm may mắn chính mình đang mặc tẩm y, không đến mức quá mức chật vật vân vân... Tẩm y?
Nàng không phải té xỉu ở suối nước nóng cung sao, thân tẩm y này là Thái tử sai người giúp nàng thay sao?
Vân Quỳ theo bản năng sờ sờ bụng, chỗ đó ấm áp, mới vừa đứng ở dưới hành lang cảm giác đau đớn dĩ nhiên tiêu tán.
Nàng mím môi, nhẹ giọng mở miệng: "Tạ điện hạ ân cứu mạng, điện hạ là người tốt."
Thái tử trong lòng cười lạnh.
Trên đời này, nói hắn là người tốt, cũng chỉ có nàng.
Vân Quỳ hỏi: "Không biết nô tỳ đến tột cùng mắc bệnh gì?"
Thân thể nàng luôn luôn khỏe mạnh; ăn được ngủ được, có thể chạy có thể nhảy, cho dù ngẫu nhiên bị cảm lạnh, cũng rất nhanh khỏi hẳn, chưa từng có lần nào đau đến nỗi té xỉu.
Thái tử vừa định cười nàng không phân biệt được thiện ác, chợt nghĩ lại, hoàng hậu làm bộ làm tịch hai mươi năm, dựa vào vẻ mặt giả dối lương thiện lừa gạt thiên hạ, nàng, một tiểu cung nữ vụng về, làm sao thấy rõ được.
Hắn thu lại sát khí trong mắt, không đáp lại.
Vân Quỳ cũng không dám hỏi lại.
Hoạt Diêm vương đã cho nàng xem thái y, đủ để nàng cảm ơn, lại làm phiền hắn, sau này e rằng sẽ không được đối đãi như vậy.
Hơi thở nóng rực dừng bên gáy nàng, Vân Quỳ nhịn không được đưa tay gãi, không ngờ mới gãi được hai lần, ngứa ngáy biến mất, chỗ bị lưỡi kiếm cắt qua lại đau đến nỗi nàng hít thở không thông.
Còn muốn sờ nữa, ngón tay lại bị người nắm chặt, "Đừng nhúc nhích."
Vân Quỳ rụt vai, vành tai bị hơi thở nóng rực của hắn quét qua, tê tê ngứa ngáy tận trong lòng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất