Chương 26:
Nàng tâm tư dơ bẩn, thường xuyên nói lời lập lờ nước đôi, Thái tử sớm đã thành thói quen. Xoay người, bình tĩnh thở sâu, tiếng nói hơi trầm xuống, hắn nói: "Lau thuốc đi lên."
Vân Quỳ gật đầu đáp ứng, đầu ngón tay vê thành chút thuốc cao, chỉ mỏng manh thoa một tầng.
May mà vị thuốc không tính hướng, Thái tử hẳn là có thể tiếp thu.
Lần trước giáo huấn như đang trước mắt, Vân Quỳ chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy xấu hổ, mỗi lần nhớ đến đều muốn tìm chỗ để chui xuống.
Tạo nghiệt nha, nàng cũng có khổ tâm a, nếu không phải tưởng mình muốn chết, sao lại làm ra cử chỉ khinh bạc như vậy, nói ra những lời gan to bằng trời đó…
May mà ai cũng không chủ động nhắc tới chuyện xấu hổ lúc đó, coi như là hiểu lầm, một làn khói nhẹ nhàng tiêu tán.
So với làm sủng nô của Thái tử, nàng càng muốn làm năng nhân dị sĩ dưới trướng hắn.
Vân Quỳ trong lòng quyết định, nàng muốn ngắn ngủi Giới Sắc, để Thái tử quên hết những vượt quá của nàng đêm đó.
"Cái gì tưởng chiếm tiện nghi hắn, tưởng tính toán hắn, muốn nhìn tiểu điện hạ, những điều đó đều là không tồn tại!"
Nàng muốn dùng kỹ năng độc đáo của mình để Thái tử bắt được manh mối giấu kín, đem những kẻ mưu hại Thái tử sau màn một lưới bắt hết, lập công lao to lớn, nhận thưởng bạc ngàn lượng!
Thái tử môi khẽ nhếch lên một vòng giễu cợt, một tay kéo thân thể mềm mại kia vào lòng, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng.
Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của nam nhân đột nhiên phóng đại trước mắt, Vân Quỳ tim đập cuồng loạn, nhất thời nhắm chặt hai mắt.
"Giới Sắc, Giới Sắc, Giới Sắc..."
"Tiểu Quỳ Hoa, ngươi nhất định phải nhịn xuống!"
Nàng cố gắng bỏ qua thân hình ấm áp và bàn tay to nóng bỏng bên hông của nam nhân, nhắm chặt mắt, cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng chậm rãi chìm vào giấc mộng.
Hốt hoảng mà vào một giấc mộng.
Nhưng người trong mộng lại khác với kẻ chủ mưu nàng tưởng tượng.
Nàng lại mơ thấy mình và… Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử hẹn nàng ở một ngóc ngách ngoài cửa Đông cung gặp nhau, liếc mắt đưa tình rồi cầm tay nàng: "Vân Quỳ, ta không thể nhìn ngươi chịu khổ ở Đông cung. Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ đi cầu Thái tử huynh trưởng, bảo hắn tặng ngươi cho ta, ta sẽ đối tốt với ngươi."
Mà "nàng" trong giấc mộng cũng cảm động đến sùm sụp, đầy mặt tín nhiệm và chờ mong, nũng nịu đáp lại: "Ta chờ Lục điện hạ."
Thế mà kế hoạch của Lục hoàng tử không thuận lợi.
Hình ảnh thay đổi, trong mộng mây đen ùn ùn kéo đến, vó ngựa phi nhanh, một bầu không khí âm trầm tiêu điều.
Sâu trong rừng cây, một đội người mặc áo đen từ giữa cỏ hoang và đá vụn gào thét xông qua, trước mặt là một đôi nam nữ nắm tay hốt hoảng chạy trốn, cuối cùng bị bao vây trên vách đá vạn trượng.
Vân Quỳ cũng bắt đầu hồi hộp, cẩn thận nhìn đôi nam nữ bỏ chạy trên vách đá, không phải nàng và Lục hoàng tử sao!
Những người áo đen đuổi tới vách đá, người cầm đầu ngồi trên lưng ngựa cao lớn, đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo như hàn sương, sát khí ngập trời.
Lục hoàng tử thở hồng hộc, chật vật đến cực điểm, vẫn một mực che chở nàng, nói: "Thái tử huynh trưởng, chỉ cần người nguyện ý, thiên hạ mỹ nhân đều là vật trong tay! Người có tất cả, nhưng ta chỉ muốn Vân Quỳ, người hãy bỏ qua cho chúng ta đi!"
Thái tử giương cung lắp tên, mặt mũi lạnh lùng, chỉ nghe gió lạnh "Sưu" một tiếng, mũi tên sắc bén xé gió bay ra, bắn thẳng về phía hai người!
Bên vách đá không thể lui nữa.
Lục hoàng tử và "nàng" nhìn nhau, trong mắt chứa đầy nước mắt: "Trên trời nguyện làm chim liền cánh."
"Nàng" cũng khóc nức nở: "Dưới đất nguyện làm cây liền cành."
Vân Quỳ mở to mắt nhìn đôi uyên ương liều mạng rơi xuống núi.
Nhưng câu chuyện chưa kết thúc.
Dưới vách đá là hồ sâu, may mắn thay họ giữ được mạng sống, nằm bên bờ, sương trắng lượn lờ, hai thân thể ướt át lại nóng bỏng quấn quýt lấy nhau…
Vân Quỳ: "..."
Lục hoàng tử đọc bao nhiêu thoại bản mới có thể mơ thấy giấc mộng như vậy!
Vì hình ảnh thật sự không thể xem nổi, Vân Quỳ buộc mình tỉnh dậy.
Không nghĩ đến Lục hoàng tử hôm nay mới lần đầu thấy nàng, nhìn xem chững chạc đàng hoàng, tuổi còn chưa hẳn lớn hơn nàng, vậy mà đối nàng lại có tâm tư như thế!
Nàng ngước mắt nhìn Thái tử, không nghĩ đến Thái tử cũng tỉnh, tròng mắt đen nhánh mơ hồ lộ ra vẻ lạnh lùng tức giận, cùng trong mộng đem bọn họ bức xuống vách núi không khác gì.
Vân Quỳ: "..."
"Như thế hung dữ làm gì? Ai lại chọc hắn!"
Thái tử luôn luôn ngủ ít, bị nàng một trận hô to tiếng lòng đánh thức, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu nóng nảy tức giận.
"Thấy cái gì?"
Thanh âm của hắn coi như bình tĩnh, Vân Quỳ lại chỉ cảm thấy lạnh cả người, mạn thượng lưng lạnh toát, vừa định nói dối cho qua, lại nghe Thái tử âm thanh lạnh lùng nói: "Cô muốn nghe lời thật."
Nàng bị tiếng nói trầm lãnh này làm hoảng sợ.
"Cái gì lời thật nói dối, ta còn chưa nói là cái gì mộng đâu!"
"Nhưng mộng này cũng thật hoang đường, nếu chi tiết nói cho hắn biết, không biết có thể hay không hại Lục hoàng tử... Dù sao Lục hoàng tử chẳng hề làm gì, chỉ là trong mộng nghĩ một chút, ta cũng không thể vì điểm này mà lên tiếng cáo trạng với Thái tử."
"Hoặc là, Thái tử hoàn toàn không thèm để ý a, một cái nho nhỏ thị tẩm cung nữ, hoàng tử ở giữa ban tặng cũng là chuyện thường, Lục hoàng tử nếu như coi là thật mà đòi ta, hắn sẽ cho sao?"
"Lục hoàng tử nhìn xem rất hiền hoà, hôm nay còn tại trước mặt Cửu hoàng tử thay ta giải vây, ngược lại không như là sẽ tùy tiện xử lý hạ nhân, nhưng hắn là con trai Hoàng hậu, liền tính qua Thái tử, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không cho phép."
"Hoàng hậu nương nương nếu biết ta giấu bí dược không cho Thái tử dùng, thậm chí còn nộp lên, không biết sẽ xử trí ta như thế nào..."
Nghĩ đến đây, Vân Quỳ liền có chút tâm phiền ý loạn.
Không biết là khổ sở vì thân phận mình hèn mọn không thể tự chủ, có thể bị chủ tử tùy ý ban tặng, vẫn là lo lắng Hoàng hậu bên kia không biết như thế nào giao phó, trước mắt thậm chí ngay cả một cái mộng nhỏ, Thái tử đều muốn lạnh lùng ép hỏi...
Vân Quỳ trầm mặc xoay người, xoang mũi có chút chua chua.
Thái tử nghe được tiếng lòng của nàng, sắc mặt cũng từ lúc mới bắt đầu lạnh lùng chậm rãi hòa hoãn xuống.
"Vân Quỳ."
Vân Quỳ quay lưng lại hắn, cắn cắn môi nói: "Thật không phải cái gì mộng tốt, điện hạ cũng đừng hỏi."
Thái tử trầm mặc nhìn chằm chằm trướng đỉnh, thật lâu sau nói: "Ngủ đi."
Vân Quỳ nhẹ nhàng thở ra, nhắm hai mắt lại.
Nhưng trong đầu vẫn là nhịn không được nhớ tới giấc mộng vừa rồi, Hoàng hậu thông minh lanh lợi tàn nhẫn, Thần Vương điện hạ cũng nhìn xem ôn hoà hiền hậu cẩn thận, như thế nào Lục hoàng tử lại...
Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nam nhân lạnh lùng: "Không phải là cái gì mộng tốt, còn nghĩ ngợi lung tung cái gì."
Vân Quỳ: "..."
"Lão đại, ngươi quản hơi rộng rồi đó a!"
"Người này sợ là mở thiên nhãn, sao mỗi lần đều biết ta đang nghĩ lung tung..."
Vân Quỳ nói thầm trong lòng một hồi, mệt mỏi dần dần dâng lên, nguyên tưởng rằng tối nay sẽ không thu hoạch được gì, không nghĩ đến lại khiến nàng mơ thấy một vài cảnh tượng kỳ quái.
Kim bích huy hoàng rực rỡ lấp lánh trong đại điện, khắc Long hưu kim trên ghế dựa lớn ngồi Cửu hoàng tử còn nhỏ, chân còn chưa chạm đất.
Phía dưới quần thần quỳ lạy, sơn hô vạn tuế, năm tuổi Cửu hoàng tử cao ngạo đắc ý nâng tay lên, dùng giọng nói vẫn còn non nớt nói "Các khanh bình thân".
Vân Quỳ đứng ngoài quan sát tất cả, cả kinh nói không ra lời.
Nàng tuy rằng không hiểu triều chính đại sự, nhưng cũng biết Thái tử mới là Thái tử, liền tính không phải Thái tử đăng cơ, Cửu hoàng tử đằng trước cũng còn có vài vị huynh trưởng, hắn lại không phải con vợ cả, như thế nào cũng không đến lượt hắn làm hoàng đế.
Chẳng lẽ đây là mộng của Cửu hoàng tử? Hắn còn nhỏ thế này, cũng muốn làm hoàng đế?
Trong hình ảnh, Cửu hoàng tử hạ triều sau thẳng đến Từ Ninh Cung, nghênh đón hắn là Ngọc tần dung mạo xinh đẹp, châu ngọc đầy đầu, lại nhìn người nam tử đứng bên cạnh Ngọc tần... Vậy mà là Ninh Đức Hầu thế tử!
Cửu hoàng tử chạy đến giữa hai người, ngẩng đầu mập mạp, cao hứng kêu "Phụ thân" "Mẫu thân" cười nói về chuyện triều đình hôm nay.
Vân Quỳ nhìn đến đây, càng là trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là Cửu hoàng tử gọi một tiếng kia "Phụ thân" thì nàng cả kinh, tròng mắt đều muốn rơi ra!
Cửu hoàng tử vậy mà gọi Ninh Đức Hầu thế tử là phụ thân!
Vân Quỳ từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.
Nàng giống như phát hiện một bí mật kinh thiên động địa!
Chỉ là không biết đây là giấc mộng của ai. Nếu là mộng của Cửu hoàng tử, vậy có phải nàng đã biết được cha đẻ của hắn không phải đương kim bệ hạ, mà là Ninh Đức Hầu thế tử?
Nhưng nếu là mộng của Ninh Đức Hầu thế tử, có lẽ tất cả chỉ là vọng tưởng của hắn. Dù sao, trong mộng hắn muốn chiếm hữu phi tần của Hoàng đế, lại khiến người ta gọi hắn "Phụ thân", cũng xem ra hợp lý?
Vân Quỳ hoàn toàn không ngủ được, kích động xoay người, vội vàng lay người nam nhân bên cạnh: "Điện hạ, người đã ngủ chưa?"
Thái tử sớm đã bị tiếng lòng của nàng đánh thức.
Hai người nằm sát nhau, mà tiếng lòng của nàng lại trái ngược hẳn với vẻ nhút nhát thường ngày. Thái tử nằm bên cạnh nàng, thường thường có thể nghe thấy những tiếng thét kinh hãi của nàng.
Hắn bị nàng lay mấy cái, huyệt Thái Dương đau nhói, vén mí mắt lên, trong tròng mắt đen nhánh đầy tơ máu.
Vân Quỳ nhìn thấy mắt hắn đỏ ngầu, nguyên bản tràn đầy phấn khởi muốn chia sẻ những điều đã thấy trong mộng, giờ phút này lại mất hết hơn nửa.
Nhưng người đã bị nàng làm tỉnh, nàng sợ bị đánh, liền cọ cọ vào người hắn: "Điện hạ, người đoán xem ta mơ thấy gì hay?"
Thái tử đau đầu dữ dội, không muốn nói chuyện.
Vân Quỳ vốn là người không giấu được chuyện, không chờ hắn mở miệng, liền vừa thận trọng vừa hào hứng nói: "Lần trước ta không phải đã nói với người rồi sao, Ngọc tần nương nương trong mộng tư thông với Ninh Đức Hầu thế tử. Mới đây ta lại mơ thấy Cửu hoàng tử không phải con của bệ hạ, mà là con của Ninh Đức Hầu thế tử!"
Trong lòng nàng kêu lớn như vậy, Thái tử đã sớm nghe thấy.
Giấc mộng này hơn phân nửa là của Ninh Đức Hầu thế tử.
Một đứa trẻ năm tuổi không giấu nổi chuyện, nếu biết cha mình là ai, đã sớm làm trời làm đất rồi.
Nếu Cửu hoàng tử thật sự là con của hai người tư thông sinh ra, không cần hắn ra tay, Thuần Minh Đế cũng sẽ không bỏ qua. Chuyện này liên quan đến thể diện hoàng gia, xét nhà chém đầu Ninh Đức hầu phủ cũng là nhẹ.
Vân Quỳ nhìn thấy khóe môi hắn khẽ giật, sự mệt mỏi trong mắt không che giấu được. Nhớ đến lời dặn dò của Tào Nguyên Lộc trước đó, nàng không khỏi lo lắng: "Điện hạ… đầu lại đau rồi sao?"
Thái tử nhắm mắt lại, mi tâm nhíu chặt.
Vân Quỳ nhỏ giọng nói: "Nô tỳ đi mời ngự y, hay là thỉnh Tào công công vào?"
Thái tử cười lạnh một tiếng: "Ngươi không phải tự nhận là trung thành tuyệt đối sao? Cô đầu đau, ngươi lại muốn tránh xa?"
"Tự nhiên không phải!" Vân Quỳ vội vàng phủ nhận: "Nô tỳ chỉ sợ mình vô dụng, hầu hạ không được điện hạ."
Thái tử cười nói: "Thật sao? Cô chỉ cần ngươi hầu hạ thôi sao?"
Vân Quỳ tức giận đến hai má đỏ bừng.
"Người không biết mình đáng sợ đến mức nào sao!"
"Mà thôi, hầu hạ thì hầu hạ vậy. Tuy rằng không đến nỗi giết ta, nhưng… vạn nhất hắn nổi giận, muốn hung hăng với ta, cũng không biết ta có chịu được không…"
Thái tử: "..."
Đêm đó bị hắn hôn đến gần như không thở được, Vân Quỳ nghĩ lại cũng thấy sợ.
Nàng đâu, lần đầu tiên thân mật, lại là với người tôn quý nhất, tính tình lại tệ nhất thiên hạ – Thái tử, nội tâm quá căng thẳng, cũng không phát huy tốt.
Nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng nhất định…
Nghĩ đi nghĩ lại, liền phát hiện Thái tử đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Vân Quỳ lập tức biểu hiện ra sự ngoan ngoãn hoàn toàn trái ngược với tiếng lòng, nhu thuận nói: "Điện hạ cần nô tỳ làm gì?"
Thái tử ánh mắt dừng lại trên đôi môi khẽ mấp máy của nàng, không khỏi nhớ đến đêm đó, nàng bị hôn đến mê muội, nhu nhược đáng thương.
Mới nãy nàng thầm nghĩ, nếu cho nàng một cơ hội nữa… nàng sẽ làm gì?
Thái tử giọng nói khàn khàn: "Dựa lại đây chút."
Vân Quỳ trong lòng lập tức bất an.
"Hắn muốn làm gì?"
Kỳ thật giữa hai người còn một khoảng cách an toàn, Thái tử bảo nàng lại gần, chẳng lẽ muốn giơ tay là có thể cắt cổ nàng sao? Khoảng cách này không đủ để ra tay?
Thái tử giọng nói lạnh hơn: "Sao? Không nguyện ý?"
"Nguyện… nguyện ý."
Vân Quỳ cổ lành lạnh, ngước mắt nhìn hắn, thấy hầu kết nhấp nhô, thấp hơn chút nữa là xương quai xanh và lồng ngực trắng nõn trong ánh nến mờ ảo…
"Tới gần chút, là muốn gần hơn nữa sao?"
Nàng chậm rãi bò tới, cong đầu gối lên trước, đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của da thịt chạm nhau, lại khiến nàng không khỏi nhớ đến lúc nãy bị hắn kéo lên đùi, cảm giác tê dại ấy lập tức lan khắp toàn thân.
Ngực nàng đập thình thịch, hai má và vành tai nóng ran.
"Cái này… làm sao bây giờ, ta còn muốn Giới Sắc…"
"Được lão đại lệnh, ta làm sao dám không nghe?"
Hắn không nói gì, nàng liền từ từ dịch chuyển tới trước người hắn, cho đến khi gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả vào trán, nàng mới run rẩy ngẩng mắt: "Điện hạ, gần như vậy… có thể…"
Lời chưa dứt, cánh môi đã bị nam nhân dùng đôi môi mỏng mảnh ôn nhu bao phủ…