Chương 34:
Thừa Quang điện, gian mật thất này, quan qua hoàng thân quốc thích, quan qua những kẻ hại nước hại dân nịnh thần, cũng quan qua những cao thủ võ công nhất nhì, sát thủ, cho tới giờ không ai có thể toàn vẹn ra vào.
Nhượng nàng ở đây tự kiểm điểm, cũng coi là nâng đỡ nàng.
Thái tử trước lúc rời đi cảnh cáo: "Không được lộn xộn, nơi này khắp nơi là cơ quan, chẳng may đụng phải một mảnh gạch vụn bình thường nhất cũng có thể bay ra ám khí, bắn thủng cổ ngươi."
Vân Quỳ sắc mặt trắng bệch, mới đưa tay ra được nửa đường đã rụt lại, nắm chặt trong ống tay áo.
Nàng nói giọng run run, có chút ủy khuất: "Nô tỳ không biết điện hạ vì sao giận dữ, lại vì sao giam cầm nô tỳ."
"Không bao giờ làm cho ngươi điểm tâm!"
"Cũng không bao giờ làm ngươi điểm tâm!"
Thái tử: "..."
Hắn nghe câu này đến mức phải phản ứng một lúc, hiểu ra rồi thì mặt xanh mét.
Nguyên bản còn muốn nàng ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, hắn có lẽ sẽ tha cho nàng một lần, cho đến khi nghe câu nói thô tục này, hắn đầy lửa giận, cắn răng lạnh lùng nói: "Ngươi gan to bằng trời, lặp đi lặp lại nhiều lần phạm thượng, thật cho là ta sẽ không tức giận sao?"
Trước giờ là quá dung túng, đối với những tâm tư đại nghịch bất đạo của nàng mở một mắt nhắm một mắt, nên nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.
Hôm nay nàng không chỉ trong lòng ô ngôn uế ngữ, còn dám dùng bánh bao đào tiên dụ dỗ hắn, nàng tưởng rằng hắn nhất định sẽ mắc mồi, sẽ không kìm lòng được?
Lại không trị tội nàng, ngày mai nàng lại càng cậy sủng mà kiêu, leo tường dỡ ngói!
Thái tử nhìn nàng hai tai cúi xuống như thỏ, môi mím chặt, quay đầu tránh ánh mắt.
"Ngày mai nếu ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu, thì tiếp tục tự kiểm điểm, khi nào biết sai, khi đó ta sẽ thả ngươi ra."
"Điện hạ..."
Cửa vừa đóng, toàn bộ mật thất lập tức tối sầm lại, chỉ còn một góc phòng có ánh nến le lói.
Vân Quỳ tức giận đến dậm chân, giẫm hai cái rồi lại nhớ đến hắn nói nơi này khắp nơi là cơ quan, lập tức không dám động nữa, cẩn thận quan sát xung quanh.
May mà mật thất không khủng bố như phòng giam bên ngoài, không có mùi máu tươi và tiếng kêu rên khắp nơi, mà chỉ có một mình nàng ở đây, không có ai tra tấn nàng, dùng roi đánh nàng.
Thích nghi với không khí tĩnh lặng, cũng không thấy sợ nữa.
Phòng tối nha, kỳ thật nàng từng thấy trong một quyển thoại bản không mấy nghiêm chỉnh.
Trong thoại bản là hai anh em tranh giành nữ chính, nữ chính định gả cho em trai, trước ngày cưới bị anh trai bá đạo giấu đi, nhốt vào phòng tối, mỗi ngày cưỡng bức nàng.
Nội dung cốt truyện đã quên gần hết, Vân Quỳ cũng chỉ tận mắt thấy trước mặt cái giường và xiềng xích, mới liên tưởng đến những lời tả cảnh trong sách không biết xấu hổ đó.
Cũng là một cái giường, nữ chính bị nam chính dùng xích sắt khóa chặt tay, bịt mắt, một chân giơ cao lên, sợi roi lạnh lẽo thô ráp chậm rãi quất qua vòng eo và chân nàng…
Nghĩ đi nghĩ lại, Vân Quỳ mặt đỏ ửng, những dụng cụ tra tấn ghê người đó, trong đầu nàng lại thành đồ chơi kích thích.
Không nên nghĩ, lại nghĩ thì cả người khó chịu.
Vẫn là mắng Thái tử đi!
Mắng Thái tử hợp với tâm trạng nàng lúc này.
Hắn nhượng nàng tự kiểm điểm, nhưng nàng căn bản không biết mình sai ở đâu.
Trách nàng thấy được giấc mộng hoang đường của hắn, làm hắn mất mặt?
Hay trách nàng làm bánh bao đào tiên? Nhưng dù hắn hiểu lầm, cho rằng nàng cố ý cũng không đến nỗi phạt nàng giam cầm!
Đương nhiên, nếu những lời nàng thường mắng hắn, thèm hắn, chán ghét hắn đều bị hắn biết, thì nàng không lời nào để nói ——
Đây đúng là tội lỗi tày trời.
Thái tử từ mật thất đi ra, Tào Nguyên Lộc đang chờ ở ngoài cửa lau mồ hôi lạnh, run run tiến lên quỳ xuống.
"Là nô tài thấy bữa tối điện hạ dùng ít, mới bảo Vân Quỳ cô nương làm thêm điểm tâm, ngài muốn phạt thì phạt nô tài đi!"
Thái tử lạnh lùng liếc hắn: "Về kiểu bánh này cũng là ngươi dạy nàng?"
"Đây cũng không phải," Tào Nguyên Lộc mặt đỏ ửng, "Bất quá nô tài cam đoan cô nương không có ý xấu, nhiều lắm là muốn cùng điện hạ thân cận mà thôi."
Hắn biết điện hạ thông minh hơn người, nhất là từ Bắc Cương hồi kinh về sau, cấp dưới bất quá một câu, thậm chí một cái biểu tình, hắn liền có thể nhìn ra rất nhiều người khác nhìn không ra manh mối.
Những kẻ bị xử trí, trong lòng đều có quỷ. Tào Nguyên Lộc tự hỏi đã ở nội đình đi lại mấy chục năm, cũng có mấy phần nhận thức nhân tâm, Vân Quỳ là người tính tình ra sao, hắn nhìn rất rõ, điện hạ chắc chắn cũng nhìn ra được. Nha đầu kia chỉ đêm đó phát ngôn bừa bãi, ngày thường rất ngoan ngoãn, cho dù bị người uy hiếp cũng không hề nghĩ đến ám sát điện hạ, vậy mà điện hạ lại vẫn phải phạt nàng!
Tào Nguyên Lộc thở dài: "Kia mật thất là nơi nào, kêu trời trời chẳng hay, kêu đất đất chẳng biết. Nàng chỉ là một tiểu cô nương, lá gan chỉ bằng hạt vừng, làm sao chịu đựng nổi?"
"Khó được có cô nương nguyện ý quan tâm ngài, ngài lại vụng trộm giận dỗi! Lại còn làm dọa người ta, ngài sẽ hối hận thôi!"
Thái tử nghe được lời hắn nói, âm thầm siết chặt bàn tay, lạnh giọng đuổi người: "Đi ra."
Tào Nguyên Lộc bất đắc dĩ, đành phải cáo lui.
Thái tử ngồi một mình trên giường, xoa xoa huyệt Thái Dương.
Hơn hai mươi năm qua, ngươi lừa ta gạt, khiến hắn luyện thành bản lĩnh hỉ nộ không lộ, ứng phó mọi việc đều thành thạo, đã lâu lắm rồi không ai có thể tác động tâm tình hắn như vậy.
Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không hiểu.
Có lẽ là cảm thấy hắn đường đường thái tử không nên bị một tiểu nha hoàn bất kính như thế.
Có lẽ là loại thân cận khó được khiến hắn cảm thấy xa lạ, bản năng sinh ra cảnh giác và phòng bị.
Hắn gặp nhiều kẻ nịnh hót, cũng từng trải qua người thân cận nhất phản bội, đã sớm không còn dành tình cảm thừa thãi cho người ngoài.
Cao xử bất thắng hàn, huống chi là thân phận hắn, bị đàn sói vây quanh, ăn bữa nay lo bữa mai, hắn không cần những lời nịnh nọt giả dối để lừa mình dối người.
Nàng đến quả thật rất đặc biệt, trên người có mùi hương hoa hướng dương độc đáo có thể giúp hắn giảm bớt chứng đau đầu. Về phần những lời nói ngông cuồng trong lòng nàng, khiến hắn khiếp sợ, buồn bực, nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được lâu rồi không mang mặt nạ, sống lại khí thế của con người, cho nên vài câu nói ngớ ngẩn hoàn toàn không đủ để khiến hắn thực sự tức giận.
Mâu thuẫn thực sự của hắn là bất cứ sự cố tình tiếp cận nào, đều bị nàng nói vài câu liền làm hắn dao động, bị nàng nhiều lần mạo phạm mà thẹn quá thành giận, tích lũy đến nay mất kiểm soát.
Xương ngón tay đâm vào mi tâm, hắn nhớ tới lúc nàng rời đi, môi mím chặt như cánh hoa, vẻ mặt ủy khuất.
Sẽ không phải thật sự bị dọa đến sắp khóc chứ?
Gian mật thất này cách âm rất tốt, cho dù bên trong có tiếng khóc la thảm thiết, người ngồi bên ngoài cũng không nghe thấy gì.
Nơi này nếu bị nhốt mấy ngày mấy đêm, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, dưới sự sợ hãi và áp lực, ngay cả tử sĩ có ý chí kiên định cũng có thể phát điên.
Nàng lại gan dạ như vậy, đến cùng vẫn là một tiểu nha đầu chưa từng trải sự đời, có lẽ đang trong đó khóc lóc cầu xin tha thứ.
Nhưng chỉ giam một canh giờ liền thả người ra, không khỏi lộ ra hắn lật lọng, không giữ uy tín.
Mà thôi, cùng nàng tính toán làm gì.
Nàng chưa từng chỉnh đốn lại hình tượng, hắn không phải từ sớm đã biết sao?
Trên đời này ai cũng muốn hại hắn, nhưng nàng khác, từ đầu đến cuối chỉ muốn thân thể hắn, ngay cả khi cho là đại họa lâm đầu, nàng cũng chỉ dám đến tìm hắn ngủ một giấc, cảm thấy cả đời này không uổng phí – đây không phải là một loại tình cảm thuần khiết sao?
Thái tử nhìn chằm chằm vào cái lư hương bằng đồng hình thú đang đốt than trong điện, mà thôi, tháng chạp trời rất lạnh, quay đầu lại bị cảm lạnh, còn phải lãng phí thuốc Hà Bách Linh để chữa trị cho nàng.
Thái tử thở dài một tiếng, đứng dậy tắt nến.
Chậm rãi bước vào phòng trong, đầu tiên là nghe thấy vài tiếng nỉ non như mộng mị, nặng nề, mang theo tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Trong lòng hắn khó hiểu xiết chặt. Rất nhanh, hắn tìm thấy thân ảnh nhỏ bé kia ở góc mật thất.
Tiểu nha đầu khoanh tay co ro trên mặt đất, thân thể run nhẹ, miệng nức nở không rõ lời.
Thái tử nhíu mày, cúi người bế nàng dậy. Mượn ánh nến yếu ớt, hắn thấy nàng hai mắt nhắm chặt, hai má phiếm hồng, đuôi mắt ướt át, như thể đã khóc.
Hắn dùng mu bàn tay chạm trán nàng, may mà không sốt, mới thả lỏng. Hắn gọi nàng, thấy nàng không phản ứng, liền bế nàng về tẩm điện.
Thiếu nữ dường như cảm nhận được hắn ôm mình, vô thức lùi bước né tránh: "Điện hạ, không cần..."
Thái tử ấn đầu nàng lại, dán vào bên gáy mình, lạnh lùng rũ mắt: "Không cần gì?"
Nàng bị đặt lên giường, theo bản năng chui vào trong chăn gấm ấm áp mềm mại.
Thái tử nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, không chắc nàng là ốm hay ngủ rồi. Đang định sai người mời Hà Bách Linh đến, thì thấy nàng quay người, miệng lầm bầm: "Điện hạ đừng, đừng đánh quỳ quỳ mông..."
Thái tử nghe vậy, tinh thần chùng xuống, trong đầu chợt bốc lên ngọn lửa giận dữ, cuồn cuộn cảm xúc đến chính hắn cũng không hiểu.
Hắn nghiến chặt răng, hầu như không nhịn được nữa, giơ tay đánh nhẹ lên mông thịt phập phồng kia.
"Tỉnh lại."
Vân Quỳ cảm thấy đau nhẹ, lại nghe thấy giọng Thái tử lạnh như băng.
Nhưng cảm giác đau đớn đó rõ ràng không phải roi da của Thái tử điện hạ, là loại đau đớn chân thực, khác hẳn với trong mơ.
Nàng lông mi giật giật, từ từ mở mắt, mới phát hiện mình nằm trong đệm chăn ấm áp quen thuộc, bên trong là ánh nến ấm áp.
Nàng ngẩng mắt lên, đúng lúc chạm vào đôi mắt đen nhánh âm trầm của Thái tử.
Trong lòng nàng giật bắn, đầu lưỡi suýt nữa thắt nút: "Điện hạ?"
Thái tử nén giận, gần như nghiến từ kẽ răng: "Nằm mơ?"
Vân Quỳ nhớ đến giấc mơ vừa rồi, nào dám trả lời thẳng, liền nói nhỏ nhẹ: "Điện hạ không định phạt nô tỳ? Đây là để nô tỳ trở về?"
Thái tử cười nhạt: "Nói cho ta, vừa rồi mơ thấy gì?"
Vân Quỳ quanh co suy đoán, ủy khuất nói: "Mơ thấy điện hạ dùng hình phạt nô tỳ, bắt nô tỳ nhận lỗi, nô tỳ rất sợ hãi..."
"Đừng nói láo, mơ thấy ta đặt ngươi lên giường kia, lăn qua lộn lại, còn dùng roi da đánh mông ta chứ gì!"
Thái tử: "..."
Hắn nắm chặt tay, thở dài thật sâu.
Hắn còn lo nàng nhát gan sợ hãi, cho rằng nàng sẽ khóc lóc xin tha thứ, hy vọng nàng có thể ăn năn hối cải, sau này ngoan ngoãn...
Thái tử bỗng cảm thấy hoang mang và bất lực.
Có lẽ nàng chính là người như vậy, đầu óc cấu tạo khác người, dù đặt dao lên cổ nàng, nàng cũng vẫn vô tâm vô phế, trong đầu chỉ toàn những thứ dơ bẩn hoang đường.
Chỉ là không biết, nàng chỉ ở trước mặt hắn mới nghĩ lung tung, hay trước mặt người khác cũng vậy?
Trước mặt Lục hoàng tử, hay những lúc lén lút gặp gỡ thị vệ kia, nàng cũng sẽ có những tâm tư xấu xa không chịu nổi này sao?
Hắn âm thầm nghiến răng, định chất vấn, thì cảm thấy tay mình bỗng mềm nhũn. Cái tai thỏ mềm mại rũ xuống, chậm rãi ôm lấy tay hắn. Thấy hắn không phản ứng, nàng lại ôm chặt hơn.
"Điện hạ phạt nô tỳ thế nào cũng được, đừng nhốt nô tỳ một mình nữa. Nô tỳ không thấy được điện hạ, trong lòng rất sợ..."
Thái tử nặng nề nhắm mắt, biết nàng trong ngoài bất nhất, căn bản không ăn năn, nhưng vì sự gần gũi đột ngột này, trong lòng hắn như có chỗ nào sụp đổ, nổi lên từng cơn tê dại.
Vân Quỳ chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đặt lên giường...