Sau Khi Bị Thái Tử Âm Hiểm Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 33:

Chương 33:
Thái tử hỏi: "Đây cũng là Yên ma ma cho ngươi chải?"
Vân Quỳ gật gật đầu: "Điện hạ cảm thấy thế nào?"
Ấm dưới ánh mặt trời, thiếu nữ một đôi mắt nho nhỏ trong suốt trong vắt, hai má mềm mại phơn phớt hồng nhạt, phảng phất như cành Hải Đường nở rộ mùa xuân, bên môi mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhạt nhòa, bên tai phát vòng đung đưa nhẹ nhàng theo động tác, mái tóc đen buông dài trước ngực, càng thêm phần linh động ngây thơ.
Thái tử bất động thanh sắc đánh giá nàng một lát, nhíu mày nói: "Búi tóc này tùy ý quá, cô gặp ai cũng muốn bày tỏ một phen sao?"
Vân Quỳ: "..."
"Hắn không vui sao?"
Vân Quỳ có chút nghi ngờ, lại có chút nản lòng, ban đầu mơ hồ đang mong đợi điều gì, giờ phút này lại như ngọn lửa nhỏ trong lòng bị dập tắt, khóe miệng chậm rãi cụp xuống.
Thái tử nghe được tiếng lòng nàng, trong lòng cũng có chút không vui.
Hắn cũng không muốn thấy nàng giống những nữ tử bò giường kia, qua loa đoán già đoán non sở thích của hắn, tự cho là đúng ăn mặc thành bộ dạng nàng tưởng hắn sẽ thích.
Tối nay theo lệ thường thử thiện.
Vân Quỳ trong lòng kìm nén tức giận, không có hứng thú ăn uống như gió cuốn như thường ngày, mỗi món ăn chỉ gắp vài đũa, thử xong liền đứng hầu bên cạnh.
"Chán ghét thái tử điện hạ!"
Khó khăn lắm mới yên tĩnh được một lúc, đột nhiên trong lòng mắng hắn một câu, thái tử nhíu mày, ngước mắt liếc nhìn nàng.
Vân Quỳ cúi đầu, khóe miệng cũng rũ xuống như hai bên phát vòng, không biết thái tử đang nhìn mình, trong lòng vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
"Hôn xong ôm xong liền trở mặt không nhận người, lời nói dễ nghe làm gì ngươi? Miệng cứng hơn cả con vịt, độc hơn cả Hạc Đỉnh Hồng!"
"Không bao giờ cho ngươi thân!"
"Cũng không cho ngươi cắn thịt thịt!"
"Cút đi! Điện hạ xấu xa!"
Vân Quỳ còn chưa mắng xong trong lòng, liền thấy thái tử đứng dậy, thân ảnh cao lớn che khuất, lập tức chắn hết ánh sáng của nàng.
Thậm chí có thể cảm nhận được phía sau lưng một luồng gió lạnh buốt.
Nàng cả người run lên, hai bên tai thỏ cũng run theo, "Điện, điện hạ?"
"Sao đột nhiên động kinh vậy?"
Thái tử mặt nặng mày nhẹ nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cau mày đi thư phòng.
Tào Nguyên Lộc cố ý chạy đến hỏi nàng: "Điện hạ làm sao vậy?" Bữa tối còn chưa dùng được hai đũa kìa.
Vân Quỳ cũng không hiểu, nàng chỉ là chải kiểu tóc mới, người cũng như thường lệ, lúc nãy cũng vẫn luôn quy củ, nhưng bầu không khí lại không tốt.
Nhưng người này luôn hỉ nộ vô thường, Vân Quỳ đã sớm quen rồi nên cũng không trách.
Nàng đoán: "Điện hạ có phải đầu tật phát tác không?"
Tào Nguyên Lộc lắc đầu: "Không phải."
Nàng còn chưa biết mình có thể giảm bớt được chứng đầu tật của điện hạ, nếu điện hạ phát tác, không những sẽ không đi, ngược lại còn muốn nàng hầu cận bên người.
Lúc nãy lại lạnh mặt đi thư phòng như vậy, hiển nhiên là vì chuyện khác giận dỗi.
Tiểu nha đầu ngây thơ ngốc nghếch chọc giận điện hạ mà còn không hay biết.
Thế nhưng chuyện đầu tật của điện hạ không được tiết lộ ra ngoài, người biết càng ít thì nàng càng an toàn, Tào Nguyên Lộc không tiện nói ra, liền suy đoán: "Điện hạ tối nay ăn ít, hôm qua lại ăn chút điểm tâm cô nương tự làm, ta thấy rất hợp khẩu vị điện hạ, cô nương không ngại làm thêm chút nữa chứ?"
Vân Quỳ nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của thái tử lúc nãy, băn khoăn nói: "Phòng ăn nhiều đầu bếp như vậy, tay nghề đều ngon hơn ta, điện hạ không ăn của họ sao lại để ý đến của ta chứ."
Nàng mới không muốn làm cho hắn ăn chút tâm!
Tào Nguyên Lộc không còn cách nào khác, chỉ có thể nài nỉ: "Cô nương làm thì tự nhiên khác biệt."
Vân Quỳ bất đắc dĩ đi phòng ăn.
May mà làm điểm tâm cũng là cách giải tỏa, nhất là lúc nhào bột, nàng tưởng tượng đó là thái tử điện hạ đáng ghét, dưới tay bị xoa nắn tùy ý, Vân Quỳ liền thấy tâm tình thật tốt.
Nàng vo bột thành từng nắm to bằng nắm đấm trẻ con, dùng sống dao ấn mép tạo hình quả đào, phần đầu nhọn quét một lớp mỏng mứt hồng, lại dùng chút nước rau dại xanh biếc ép thành lá đào điểm xuyết xung quanh, những quả đào nhỏ xinh xắn được vo tròn, hấp chín, lấy ra là một đĩa bánh bao đào tiên nóng hổi thơm phức.
Mặc dù không kịp thiện phu nhóm làm tinh xảo, nhưng nàng tự nhận là coi như lung linh đáng yêu, ít nhất bề ngoài rất giống quả đào, không đến mức hình thù kỳ quái.
Bất quá nàng cũng không riêng cho Thái tử làm, chính mình ăn hai cái, để dành hai cái, mới đem còn lại năm cái sắp xếp bưng cho Tào Nguyên Lộc.
Tào Nguyên Lộc nhìn thấy những chiếc bánh bao trắng mịn hình quả đào nhỏ, lộ ra vẻ mặt hơi phức tạp.
Vân Quỳ có chút sửng sốt, "Tào công công, bánh bao này không tốt sao? Đây không phải là đào mừng thọ, ngày thường cũng có thể ăn. Hay là nói, điện hạ không ăn bánh bao?"
"... Không phải."
Tào Nguyên Lộc mặt lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi, nhưng lại nghĩ đến cô nương làm món điểm tâm này có lẽ có thâm ý khác, liền trực tiếp bưng đến thư phòng.
Thái tử đang xem xét tấu chương ám vệ đưa lên mấy ngày gần đây, Tào Nguyên Lộc tìm đúng lúc tiến lên, "Điện hạ dùng bữa tối quá ít, nhưng muốn dùng chút điểm tâm?"
Thái tử không ngẩng đầu: "Không cần, lui xuống đi."
Tào Nguyên Lộc nắm chặt khay trong tay, cuối cùng vẫn đặt lồng bánh bao đào tiên đó ở chỗ Thái tử có thể liếc thấy.
"Nhìn xem, nhìn xem, mau nhìn lại đây..."
Thái tử khó gặp nghe thấy trong lòng hắn ồn ào như vậy, giận tái mặt cả giận nói: "Cô nói lui xuống..."
Lời chưa dứt, lồng bánh bao đào tiên trắng mịn kia đột nhiên đập vào mắt.
Thái tử đồng tử hơi co lại, hiếm khi tim đập loạn nhịp một lát.
Nhưng rất nhanh phản ứng lại, món điểm tâm này chỉ sợ là do nha đầu kia làm.
Nàng đang làm hắn vui lòng?
Hay là... đang ám chỉ điều gì?
Thái tử nhắm chặt mắt, cố gắng tập trung ý chí, tính toán tiếp tục xem tấu chương, nhưng trong lòng đã có tạp niệm, những chữ viết ấy xem qua nhưng không vào tâm, cuối cùng không thể nào xem tiếp được nữa.
Hắn xoa xoa ấn đường, giọng nói trầm thấp: "Đây là nàng làm?"
Tào Nguyên Lộc vội đáp: "Phải."
Thái tử ánh mắt dừng trên những chiếc bánh bao trắng mịn, cuối cùng nhịn không được với tay lấy, nhưng nhất thời không biết cắn từ đâu.
Cuối cùng cắn một cái trên chóp bánh bao hình quả đào.
Bánh bao đào tiên quét mật hoa hồng, đúng là tay nghề của nàng.
Nhưng lại không khó ăn, cảm giác mềm mại, trong veo, có mùi thơm hoa hồng nhàn nhạt thoang thoảng, xúc cảm cũng mềm mại, hắn thậm chí nhịn không được nắn bóp.
Chỉ sờ nhẹ ấy, cảm giác mềm mại, đàn hồi lại khiến hắn nhớ đến những chuyện hoang đường trong bóng đêm.
Đặc biệt hình dạng quả đào này...
Thái tử ánh mắt hơi tối sầm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay yếu ớt, nhất thời tâm tư xao động.
Nếu nàng quả thật đang ám chỉ, thì thủ đoạn ám chỉ này quá thô thiển!
Hắn há là loại người tham luyến sắc đẹp, dâm loạn vô độ đó sao?
Sau một lát, Thái tử gấp tấu chương lại, mặt trầm xuống bước ra thư phòng.
Hắn muốn xem xem, nàng đến cùng muốn làm gì!
Vân Quỳ ăn xong bánh bao, dứt khoát về thiên điện nghỉ ngơi, dù sao Thái tử còn ở thư phòng, bên cạnh có Tào Nguyên Lộc hầu hạ, lúc này không cần nàng.
Nói không chừng hôm nay hắn đột nhiên nổi giận, không cần nàng hầu hạ nữa?
Vân Quỳ nằm dài trên giường, một bên gặm bánh bao đào tiên, một bên lật quyển xuân cung đồ giấu dưới đệm.
Dù sao hiện giờ không giống ngày xưa, Thái tử điện hạ giờ đây ôm hôn, không biết khi nào lại lôi kéo nàng ân ái.
Qua vài lần, nàng phát hiện mình tuy lý thuyết max điểm, nhưng thực tiễn có hạn, luôn dễ dàng đầu hàng, giống như con cua mềm chân... mới thân mật chút đã vậy, sau này càng không được, chẳng phải là bị hắn áp chế hung hăng! Nàng không thể hèn nhát như vậy!
Tóm lại, học nhiều không bao giờ là xấu!
Thế mà mới lật đến trang thứ hai, Vân Quỳ thấy bánh bao đào tiên trong miệng đột nhiên không còn ngon nữa.
Cái này...
Trên tranh, đôi vú của người phụ nữ, lại cực giống bánh bao trong tay nàng!
Thật sự rất giống, lật thêm trang nữa vẫn thấy rất giống.
Nàng làm lúc đó hoàn toàn không nghĩ đến! Thậm chí còn thấy tay nghề mình tiến bộ.
Vân Quỳ nhất thời chỉ cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, cả người toát mồ hôi.
Điện, điện hạ có thể nhìn ra không?
Hắn nhìn thấy đĩa đào tiên bánh bao kia, sẽ nghĩ gì? Có phải cho rằng nàng đang cố ý quyến rũ hắn không?
Vân Quỳ phát hiện mình hoàn toàn không bình tĩnh nổi, khó chịu nằm lăn hai vòng trên giường.
A a a a a a!
Tâm tình thật khó tả, xấu hổ vô cùng lại xen lẫn một tia e lệ khó diễn tả, thậm chí mơ hồ có chút mong chờ phản ứng của thái tử điện hạ.
Hắn có tức giận không? Có thể sẽ giống lúc trước mà cắn nàng không?
Vân Quỳ vuốt ve chỗ nhỏ nhắn hồng nhuận dưới xương quai xanh, nghĩ đến đôi môi mát lạnh của nam nhân dán lên đây, hơi thở nóng rực dừng lại nơi này, răng nanh gặm cắn, cảm giác vừa mềm mại vừa đau đớn ấy, đơn giản… khiến tim đập như sấm, máu sôi trào.
Vân Quỳ xấu hổ đến mức dùng chăn che mặt, nhịn không được thét lên hai tiếng.
Nàng chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo lại, đã nghe thấy Đức Thuận gõ cửa bên ngoài, “Cô nương đã ngủ chưa? Thái tử điện hạ đang tìm người! Thu thập một chút, mau qua đây.”
Vân Quỳ trán nổi gân xanh, vội ngồi bật dậy khỏi giường.
Vội vàng rửa mặt, thấy búi tóc mình lại bị rối, tháo ra rồi chải lại rất phiền, huống chi nàng cũng thấy nó khá đáng yêu, vậy cứ để vậy đi? Dù sao thái tử tức giận chưa chắc đã vì chuyện này, nàng lại tin lời Yên ma ma một lần nữa.
Thái tử ngồi trên tháp, lật vài trang sách, liền nhìn thấy nha đầu kia vẫn đội cái búi tóc rũ xuống, rón rén bước vào từ ngoài, thấy hắn liền cúi đầu không dám ngẩng lên, ngoan ngoãn hành lễ.
Hắn cười nhạt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng.
Vừa trở về điện, mới phát hiện nha đầu kia đã tự ý trở về, cả đêm lại làm đào tiên bánh bao cho hắn, ám chỉ quyến rũ hắn mắc câu rồi lại cố ý biến mất, không thể không nói, chiêu lạt mềm buộc chặt này thật sự vụng về.
“Điểm tâm này ai dạy ngươi làm?”
Nam nhân vừa mở miệng, giọng nói gần như lạnh băng.
Vân Quỳ cẩn thận mở mí mắt, liếc nhìn liền thấy trên khay sứ trên bàn còn dư hai chiếc bánh bao đào tiên.
“Sao chỉ còn hai chiếc… Hắn quả nhiên phát hiện ra!”
Sắc mặt thái tử càng thêm trầm xuống, nàng quả nhiên là cố ý!
Vân Quỳ giả vờ ngây thơ nói: “Là nô tỳ tự làm, điện hạ thấy thế nào?”
“Xem ra vẫn được, không thì sao lại chỉ còn hai cái…”
Thái tử: "..."
“Không xong, ăn no rồi, còn nuốt nổi ta sao?”
Thái tử nắm chặt tay, bỗng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo, Vân Quỳ sợ hãi lùi lại hai bước, yếu ớt luống cuống nhìn hắn.
“Đại Hôi Lang muốn ăn tiểu bạch thỏ !”
Thái tử oán hận nhìn chằm chằm nàng, đối phó người như vậy, thật muốn đè lên giường dạy dỗ cho chừa, để nàng biết ý tứ của ta.
Hắn nghiến chặt răng, xoay cây nến trên tay, bức màn sau lưng chậm rãi mở ra một cánh cửa.
Thái tử nắm chặt cổ tay nàng, kéo người vào trong.
Vân Quỳ sửng sốt, không ngờ tẩm điện của thái tử còn có cơ quan và mật thất!
Bước vào mới phát hiện, bên trong còn có một không gian khác.
Tối đen không thấy rõ, chiếc giường băng lạnh, xiềng xích hàn quang lấp lánh, roi, cùng rất nhiều dụng cụ tra tấn mà nàng chưa từng thấy!
Nơi này hoá ra là một phòng tra tấn được chế tạo tinh xảo!
Thái tử thấy lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi lạnh, trong lòng cười lạnh, “Tối nay ngươi ở đây tự kiểm điểm.”
Vân Quỳ vừa sợ vừa kinh hãi.
Nàng cũng không làm gì sai, sao lại bị nhốt vào phòng tối?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất