Chương 39:
Vân Quỳ ở thâm cung hầu việc, chưa từng gặp qua cảnh cung yến thịnh đại như thế, lại càng chưa từng thấy qua những lực sĩ hùng dũng oai vệ, biểu diễn nhẹ nhàng vui vẻ đến vậy.
Tiếng trống hùng hồn vang dội, động tác cương mãnh mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn, thật làm nàng mở mang tầm mắt, nhiệt huyết sôi trào.
Trong lòng đang âm thầm kinh ngạc, chợt thấy phía sau lưng lạnh toát, lấy lại tinh thần, mới phát hiện thái tử điện hạ đang lạnh lùng nhìn mình bằng đôi mắt âm trầm.
Vân Quỳ tim đập thình thịch: "... Điện hạ, có gì phân phó?"
Thái tử gõ cốc, "Thay ta bóc quả phỉ."
Vân Quỳ nhìn mâm quả phỉ chất đầy trước mặt, đầu lưỡi cứng lại: "Bóc… bóc bao nhiêu?"
Thái tử: "Trước tiên bóc hết chỗ này đã."
Vân Quỳ kinh ngạc vô cùng.
Hắn ngày thường không mấy ham muốn về ăn uống, những thứ như quả phỉ, hạnh nhân, trái cây sấy khô… càng là cứ bưng lên bàn thế nào thì lại bưng xuống y như vậy, hôm nay lại muốn nàng bóc hết cả mâm quả phỉ!
Nàng luyến tiếc rời mắt khỏi màn múa của người đeo mặt nạ đồng Thanh Đới, bất đắc dĩ cúi đầu, cầm lấy dụng cụ gõ gõ, đập đập.
Trong bữa tiệc vang lên tiếng vỗ tay, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Thái tử.
Vân Quỳ trong lòng thoáng có suy đoán, nhỏ giọng thì thầm: "Điện hạ không cho phép ta xem ca múa?"
Thái tử: "Đây là ca múa bình thường sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Vân Quỳ yếu ớt nói, "Người ta biểu diễn thoải mái, mọi người xem thoải mái, ta cũng không thể tự chọc mù mắt mình được."
"Ngươi là cung nữ thị tẩm," Thái tử lạnh giọng nhắc nhở, "Đối diện có nữ quyến nào nhìn nam nhân chăm chú như ngươi?"
Vân Quỳ liền rướn cổ nhìn qua bình phong, nàng không tin, trong bữa tiệc náo nhiệt này, đối diện cả trăm phi tần mệnh phụ lại không ai ngẩng đầu lên sao?
Cái này có thể chịu được sao?!
Ai ngờ, còn chưa nhìn thấy phi tần mệnh phụ nào, ánh mắt đã đụng phải Lục hoàng tử ở cách đó không xa.
Lục hoàng tử không ngờ hôm nay lại gặp Vân Quỳ, mới định vẫy tay chào nàng, nào ngờ ngay sau đó Thái tử lạnh lùng liếc tới, ánh mắt sắc bén như dao, sợ tới mức hắn vội vàng cúi đầu, giả vờ trò chuyện với Tứ hoàng tử bên cạnh.
Thái tử thong thả thu hồi ánh mắt, âm thầm nghiến chặt răng.
Vân Quỳ càng chắc chắn, Thái tử không cho nàng xem nam nhân khác! Lục hoàng tử không được, thì những lực sĩ biểu diễn cũng không được.
"Chính mình che chắn không cho người khác xem, lại còn không cho ta xem người khác! Đây là khí độ của một thái tử sao?"
"Nếu ngươi chịu để ta xem mỗi ngày, ta cần gì phải tò mò người khác!"
Vân Quỳ phồng má, vừa thấy Thái tử nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, lại sợ đến mức rụt vai, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, tiếp tục bóc quả phỉ.
Những nữ quyến ngồi ở phía trước là tôn thất quý nữ và phi tần có phẩm cấp cao, chỉ có mấy trưởng công chúa, quận chúa dám thoải mái thưởng thức màn múa kiếm của nam nhân, phía sau, một đám nữ quyến khác đều cúi đầu trò chuyện.
Vũ Ninh hầu phu nhân hôm nay ngồi cùng con gái đã xuất giá Khương Thanh Từ.
Vũ Ninh hầu thân kinh bách chiến, năm xưa là võ tướng được Cảnh Hữu Đế trọng dụng nhất, giờ đây cha con cùng ra trận, theo Thái tử nam chinh bắc chiến, là cánh tay đắc lực của Thái tử, Khương Thanh Từ năm ngoái gả cho Thẩm Ngôn Ngọc, Thông Chính sử chính tứ phẩm, hiện giờ cũng được phong cáo mệnh.
Trong lối đi nhỏ, cung nữ đi lại, rót thêm trà cho các quý nhân.
Hai mẹ con đang nói chuyện, một cung nữ vô tình làm đổ ấm trà trên khay, làm ướt ống tay áo Khương Thanh Từ.
Cung nữ sợ hãi vội quỳ xuống, lau cho Khương Thanh Từ, "Phu nhân thứ tội, nô tỳ không cố ý, nô tỳ đưa phu nhân đến Thiên điện thay xiêm y được không?"
Ngày đông, quần áo ướt lạnh lẽo, dán vào người rất khó chịu, Khương Thanh Từ đành phải nói rõ với mẹ, đứng dậy rời đi, theo cung nữ đến Thiên điện thay y phục.
Vừa vào thiên điện, một mùi hương ngọt ngào lập tức đập vào mặt. Trong lò đốt hồng la than củi, phòng ấm áp như xuân, nhưng Khương Thanh Từ lại cảm thấy trong đầu có chút mê man, trầm xuống. Có lẽ là do phòng kín gió, nàng cũng không để ý lắm.
Tỳ nữ dẫn nàng vào trong, đến y hành thượng lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn để nàng thay.
Vì cung yến này, Ân quý phi chuẩn bị hơn mười bộ quần áo, các nữ quyến nếu chẳng may làm bẩn quần áo cũng có thể kịp thời thay đổi.
Đêm trừ tịch, trong cung còn có đèn đuốc rực rỡ, năm nào cũng có người xô đẩy ngã sấp xuống, thậm chí rơi xuống nước, nên chuẩn bị chu đáo vẫn là tốt nhất.
Khương Thanh Từ cởi bỏ quần áo, lại chẳng cảm thấy lạnh, thân thể ngược lại mơ hồ phát nhiệt, run lên. Dần dần, ánh mắt nàng bắt đầu mơ hồ, tứ chi cũng chậm chạp không còn sức lực.
Nàng phát giác không ổn, gọi thị nữ của mình, nhưng thị nữ kia rõ ràng vừa nãy còn đi sát sau nàng, lúc này lại không biết đi đâu.
Trong lòng nàng sốt ruột, vừa định đi ra tìm người, thì bỗng chân mềm nhũn, cả người dặt dẹo ngã xuống đất.
Kia tỳ nữ tạt trà lập tức đỡ nàng lên giường.
Trong bữa tiệc, ca múa vẫn tiếp tục, trước mặt Thái tử là bàn dài bày đầy sơn hào hải vị.
Vân Quỳ bóc xong quả phỉ cuối cùng, phủi tay, vô tình nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở cung nữ đang bưng thức ăn lên.
Đó chính là Sơn Đào, người nàng cùng phòng ở Thượng Thiện giám.
Sơn Đào buông chén Bách Hoa tửu xuống, lặng lẽ chớp mắt với nàng. Vân Quỳ cũng cười đáp lại, ánh mắt vẫn dõi theo nàng rời đi. Nàng không ngờ Sơn Đào ra cửa điện lại vẫy tay với nàng, chắc là muốn gọi nàng ra nói chuyện.
Vân Quỳ đã hai tháng không gặp nàng, ở trước mặt Thái tử, nàng nào có cơ hội hàn huyên vài câu.
Nàng đẩy chén quả phỉ đến trước mặt Thái tử: "Điện hạ, nô tỳ bóc xong rồi."
Thái tử thản nhiên "Ừ" một tiếng, không có vẻ gì là muốn ăn.
Vân Quỳ cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, cười tươi rói nói: "Điện hạ, nô tỳ thấy người quen ở Thượng Thiện giám, có thể ra nói vài câu với nàng không ạ?"
Thái tử liếc nàng một cái, hiếm khi tốt tính: "Đi đi."
Vân Quỳ mừng rỡ cảm ơn, vén váy chạy đi.
Thái tử nháy mắt với Tần Qua phía sau.
Tần Qua lập tức hiểu ý: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ phái người âm thầm bảo vệ Vân Quỳ cô nương."
Thái tử nghe vậy nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vẫy tay bảo người dưới đi xuống.
Trên bàn, Ngọc tần đứng dậy cáo lui với Ân quý phi.
Hôm nay sợ Cửu hoàng tử thấy Thái tử mà sợ hãi, Ngọc tần không dẫn hắn ra, chỉ phân phó cung nữ Bảo Hoa điện dẫn hắn đi ngự hoa viên xem đèn, lúc này người cũng đã đi rồi.
Ân quý phi hôm nay là chủ nhân của buổi tiệc nữ quyến, lại là người có địa vị gần với Hoàng hậu trong hậu cung, lấy ra vẻ cao ngạo ít khi thấy, răn dạy: "Cửu hoàng tử tính tình ngang bướng, sau này ngươi phải nghiêm khắc dạy bảo, chăm sóc thân thể hắn tốt hơn, cũng nên dẫn hắn đến Đông cung, để hắn nhận lỗi với Thái tử."
Ngọc tần trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn cung kính nghe theo.
Thái tử từ xa thấy Ngọc tần đứng dậy, lập tức ra hiệu cho Tào Nguyên Lộc phái người theo sau.
Qua ba tuần rượu, có người vội vàng vào điện.
Người đó đứng quanh quẩn gần chỗ ngồi của Thái tử một lát, cuối cùng vẫn tiến lên nói: "Thái tử điện hạ, nô tài là cung nhân Triều Dương điện, có việc quan trọng tâu báo..."
Thái tử hơi nhíu mày: "Ồ?"
Tên tiểu thái giám kia muốn nói lại thôi, hạ giọng, khó khăn lắm mới nói ra vài chữ: "Thị tẩm cung nữ của ngài, ở thiên điện với một nam tử... Thâu hương thiết ngọc, bị Lâm tổng quản bắt gặp, ngài mau đến xem đi!"
Người này chắc không ngờ Thái tử lại bình tĩnh như vậy, thị thiếp sủng nhất lại đi ngoại tình, hắn vẫn thản nhiên, ngồi vững như thế?
Tiểu thái giám có chút luống cuống, thử thúc giục: "Điện hạ, Lâm tổng quản đang chờ ngài tự mình đến xử lý đấy!"
"Thái tử không đi bắt kẻ thông dâm, việc tiếp theo khó mà tiến hành được a!"
Thái tử lúc này mới lộ vẻ phẫn nộ, đứng dậy phân phó: "Dẫn đường."
Đối diện, Ninh Đức hầu thế tử thấy hắn đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng từ từ nheo lại.
Những năm gần đây, vì đối phó thái tử, hoàng hậu cùng phụ thân hầu như nghĩ hết mọi cách, ám sát, hạ độc, kê đơn, không từ thủ đoạn nào, nhưng kết quả vẫn là thất bại trong gang tấc.
Hôm nay hắn đã ở Thiên điện bố trí thiên la địa võng, tối nay sau đó, thái tử chắc chắn sẽ bị ngàn người công kích, bạn bè xa lánh.
Hắn nắm chặt ly rượu trong tay, xem chừng thời gian không còn nhiều, đang định thỉnh Thuần Minh Đế, Vũ Ninh hầu cùng đám người xem trò hay, thì tâm phúc tùy tùng từ ngoài vội vàng chạy vào, đầy đầu mồ hôi lạnh, thưa một câu, Ninh Đức Hầu thế tử lập tức sắc mặt đại biến, suýt nữa bóp nát cái cốc trong tay.
"Đến cùng chuyện gì xảy ra?"
"Ngọc tần nương nương vốn định đi Ngự hoa viên tìm Cửu điện hạ, đi ngang qua hành lang lại bị người vô tình va chạm, quần áo bị nhiễm bẩn, nên mới vào Thiên điện... Gia yên tâm, thuộc hạ đã phái người theo dõi. Bên thái tử cũng có người ngăn cản, Thiên điện tạm thời vẫn an toàn. Ngọc tần nương nương đang ở trong đó, cùng với đám đào kép quần áo xốc xếch kia múa hát. Thuộc hạ thật sự không dám mạo hiểm mang người ra, nên phải thỉnh gia định đoạt..."
Ninh Đức Hầu thế tử sắc mặt lạnh như băng, ngũ quan gần như vặn vẹo, lập tức nắm chặt tay đứng dậy: "Lập tức phong tỏa Thiên điện, bất kỳ ai cũng không được đến gần! Còn nữa, phái người dẫn dụ thái tử rời đi, không, không, cho những người liên quan đi qua, đêm nay liền động thủ! Thái tử tuyệt đối không thể còn sống!"
Hắn thật sự không thể bình tĩnh lại, thái tử tuyệt đối không thể thấy cảnh tượng trong Thiên điện kia, hắn hiện giờ đi qua còn có cơ hội cứu người.
Hợp hoan tán không có thuốc giải, hắn cũng không thể để nàng bị một tên đào kép ti tiện kia làm nhục trong điện.
Hắn rất quen thuộc Triều Dương điện, hoàn toàn có thể giấu kín nàng.
Nhưng hắn cũng không muốn đợi thêm nữa! Tối nay, cho dù là trời xui đất khiến hay là có người bày kế, chỉ cần thái tử chết, cung yến tất nhiên đại loạn, đến lúc đó mọi việc đều dễ dàng giải quyết.
Ninh Đức Hầu thế tử siết chặt bàn tay, hít sâu một hơi, đẩy cửa Thiên điện ra, quả nhiên nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ, yêu kiều của một nữ tử.
Thanh âm này hắn quá quen thuộc.
Quả nhiên là nàng.
Ninh Đức Hầu nhanh chóng tắt lò hương, sau đó bước nhanh vòng qua bình phong, thấy Ngọc tần mặt đỏ bừng, cả người nằm uể oải trên giường, tên đào kép kia đã không thấy bóng dáng.
Chờ đã, đào kép?
Ninh Đức Hầu thế tử cả người lạnh lẽo, lập tức nhận ra điều bất thường.
Cái gì Lâm tổng quản, cái gì đào kép! Tất cả đều không có!
Vũ Ninh hầu nữ Khương Thanh Từ vốn nên ở đây cũng không có! Thậm chí ngay cả một thị nữ cũng không có, trong phòng chỉ có Ngọc tần một mình!
Hắn lập tức nghĩ đến, sợ là có người lừa gạt hắn đến đây!
Chẳng lẽ là thái tử? Hay là Thuần Minh Đế?
Nhưng chuyện hắn và Ngọc tần rất kín đáo, ngay cả hoàng hậu cũng không hề hay biết! Phụ thân cũng chỉ biết một ít, càng không thể tiết lộ ra ngoài!
Đầu hắn đột nhiên đau nhức dữ dội, như bị một lưỡi dao hung hăng bổ ra, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm, mồ hôi lạnh tuôn ra, nỗi sợ hãi và tức giận như muốn nuốt chửng hắn.
Lúc này, người phụ nữ trên giường run rẩy, nhẹ nhàng gọi tên hắn: "Hoài Xuyên, Hoài Xuyên, là ngươi sao..."
Tạ Hoài Xuyên gần như toàn thân chấn động, trong đầu một sợi dây căng chặt bỗng nhiên đứt đoạn.
Tiếng nói quyến rũ, yếu ớt của người phụ nữ vờn quanh bên tai, đó là người hắn nhớ thương ngày đêm, là người của hắn... Làm sao hắn có thể bỏ mặc nàng.
Hắn bước nhanh tới ôm lấy thân thể mềm mại ấy, "A Tuyền đừng sợ, ta đưa nàng đi ra..."
Ngọc tần bị thuốc mê rất sâu, tứ chi đều mềm nhũn, không còn sức lực, thân thể nóng bỏng, mảnh mai như dây leo, siết chặt lấy eo hắn.
"Hoài Xuyên, ta rất nhớ ngươi..."
Tạ Hoài Xuyên thở mạnh, ngực phập phồng dữ dội.
Mặc dù hắn vào cửa đã diệt hợp hoan tán, nhưng trong không khí vẫn còn dư hương, có lẽ là mùi hương lưu lại ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, có lẽ là thân thể mềm mại như không xương của nàng quấn quýt, si mê leo lên người hắn, đây là cảnh tượng hắn đã mơ thấy vô số lần, làm sao hắn có thể buông tay?
Nhưng nơi này đến cùng không phải chốn lâu dài, hắn nắm chặt nắm tay, cưỡng bức mình tỉnh táo lại.
Lúc này mang nàng rời đi chỉ càng thêm dẫn đến sự chú mục, tùy tùng của hắn có lẽ đã bị người mua chuộc…
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía song cửa khắc hoa đóng chặt trong phòng.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có hắn nên rời đi trước, tìm đến thị nữ ở Bảo Hoa điện an trí nàng. Liền tính không kịp, bị người phát hiện, trong thiên điện không có nam tử, thì cũng chưa nói đến tội thông dâm…
Hắn ôn nhu hôn lên môi người con gái đang run rẩy trong lòng, thấp giọng trấn an: "A Tuyền, chúng ta bị rơi vào thế khó, ta ở lại đây, ta ngươi đều chỉ còn đường chết. Hiện giờ ta chỉ có thể tìm cơ hội ra ngoài, rồi tìm người đến cứu ngươi. Ngươi… Ngươi đừng sợ, cứ ở đây chờ ta một lát được không?"
Mới muốn đứng dậy, hơi thở nóng bỏng hỗn loạn của người con gái đã nhào tới, kèm theo đó là đôi môi đỏ mọng mềm mại thơm tho…
Ngoài Triều Dương điện.
Tần Qua tiến lên bẩm báo: "Cửu hoàng tử đã ở trong tay thuộc hạ, điện hạ muốn đi qua ngay bây giờ chứ?"
Thái tử nhếch môi cười: "Đi mời bệ hạ cùng xem trò hay đi."
Đáng tiếc hôm nay hoàng hậu cùng Ninh Đức hầu đều không có mặt, bằng không cảnh này sẽ càng thêm đặc sắc.
Thái tử bỗng nhiên nhớ ra điều gì: "Vân Quỳ ở đâu?"
Tần Qua có chút lấp lửng nói: "Vân Quỳ cô nương gặp được một người đồng hương là thị vệ, hai người đang nói chuyện ngoài phòng hầu."
Mặt mày Thái tử lập tức lạnh xuống.
…
Vân Quỳ đang nói chuyện với Sơn Đào, không ngờ lại thấy được người đồng hương Lý Mãnh trong đội tuần tra ở Triều Dương môn.
Lý Mãnh lâu ngày không gặp nàng, lại không biết Vân Quỳ đã là cung nữ thị tẩm của Thái tử, liền lấy cớ đi ra khỏi đội ngũ, tiến lên chào hỏi nàng.
"Ta lại quên mất, ngươi hầu việc ở Thượng Thiện giám, hôm nay lại ở Triều Dương điện hầu hạ trà nước?"
Lý Mãnh người như tên gọi, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, oai phong lẫm liệt.
Hai người đi đến chỗ vắng vẻ ngoài phòng hầu, Vân Quỳ cười với hắn: "Ta hiện giờ hầu việc ở Đông cung, hôm nay là theo thái tử điện hạ đến đây."
Lý Mãnh nghe thấy hai chữ "Đông cung", khóe mắt không khỏi giật giật: "Đông cung? Ta nghe nói thời gian trước, thái tử điện hạ đã quét sạch Đông cung, ngươi…"
Vân Quỳ nói: "Điện hạ biết ta trung thành tận tâm, tự nhiên sẽ không xử trí ta."
Thái tử vẫn mang nàng bên người hầu hạ, chẳng lẽ…
Lý Mãnh cẩn thận nhìn xung quanh: "Nếu ngươi hầu việc bên cạnh Thái tử, ta vẫn là…"
Hắn vẫn nên mau trốn đi!
Bị Thái tử phát hiện hắn lén lút gặp mặt cung nữ thân tín, hắn còn sống sao được nữa!
Vân Quỳ nói: "Ai, ngươi không biết, thái tử điện hạ tuy rằng hung dữ tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, thanh danh không tốt, nhưng…"
Nói đến đây, Vân Quỳ chợt thấy lạnh sống lưng.
Lý Mãnh thấy bóng dáng cao lớn đen nhánh phía sau nàng, hai chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.
Vân Quỳ sững sờ quay người lại.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, đụng phải khuôn mặt lạnh lùng, sát khí đằng đằng của Thái tử.
Nàng, nàng vừa rồi nói cái gì nhỉ, thái tử điện hạ "hung dữ tàn bạo", "thủ đoạn tàn nhẫn", "thanh danh không tốt"...
"A a a a a ta chết!"…