Chương 38:
Vân Quỳ trốn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không dám hé răng. Nghe Thái tử phân phó các nàng đi xuống, nàng mới lặng lẽ thả lỏng.
Vừa định đứng dậy lấy khăn gấm, không ngờ đệm chăn vén lên, tấm khăn ấm áp lập tức che kín, Thái tử điện hạ lại tự mình động thủ, thay nàng lau.
Nàng đầy mặt xấu hổ, vì tấm khăn phất qua làn da ngứa ngáy vô cùng, lại không thể gãi, cắn môi nhẫn nhịn nói: "Điện hạ, nô tỳ tự làm được."
Đừng nói nàng chỉ là thị tẩm cung nữ, dù là Thái tử phi, cũng không thể để Thái tử tự mình hầu hạ.
Nếu Ngụy cô cô nhìn thấy, nhất định sẽ nhắc nhở nàng vài lần quy củ.
Đường đường Thái tử điện hạ đương nhiên chưa từng hầu hạ ai, đây là lần đầu tiên.
Trước kia không có thuật đọc tâm thì không sao, nhưng hôm nay muôn vàn tiếng lòng dũng mãnh tràn vào tai, các cung nhân dưới thấp dù không dám biểu lộ ra mặt, nhưng tâm tư bàn tán cũng không ngừng vẳng vào tai.
Thái tử cũng không muốn chuyện giường chiếu bị người ngoài, dù chỉ là trong lòng, qua loa bàn luận.
Thêm nữa, bộ dạng chật vật của nàng nếu bị người nhìn thấy, cũng sẽ liên lụy hắn cùng bị người trong lòng đánh giá.
Thái tử mím môi không nói, sắc mặt vẫn còn hơi lạnh lùng, Vân Quỳ đành ngoan ngoãn để hắn chà lau. Khăn vừa chạm đến chỗ đó, nàng vẫn không nhịn được co rúm.
Thái tử ấn chân nàng không cho động, kết quả nha đầu kia run còn mạnh hơn.
"Sao còn chưa xong, hắn đang nhìn cái gì vậy..."
"Ngứa quá, khó chịu quá π_π"
Thái tử trầm giọng răn dạy: "Ngươi làm dơ cả đệm giường rồi, còn dám lộn xộn?"
Vân Quỳ chỉ có thể nắm chặt ngón tay, tránh mắt không nhìn hắn, trong tay cầm chiếc nhẫn ướt sũng, cảm giác lạnh lẽo như có thực chất, dường như còn đang trên người nàng tùy ý lưu luyến.
Nhưng nàng thật sự không hiểu tại sao mình lại như vậy...
Trong mộng, Ngọc tần và Bích trâm cô cô cũng ít khi như thế, dù nam nhân có ra sức thế nào, khi đang sung sướng nhất, họ cũng không giống nàng.
Nàng vừa rồi còn thấy hắn lau tay cả nửa ngày, đệm gấm thì thay mới luôn.
Quan trọng hơn là, rõ ràng là nàng chủ động trêu chọc, tự cho là đúng khi vận dụng vô số kiến thức mới học, kết quả người ta vẫn trước sau như một tự phụ chỉnh tề, nàng thì, vừa vào nồi liền dính!
Hình dung thế nào nhỉ, giống như một tên nam nhân hừng hực cởi quần, kết quả mới được hai hơi đã thỏa mãn, thế này thì không được rồi!
Thái tử bất động thanh sắc lắng nghe, trên tay vẫn tiếp tục động tác chà lau.
Hắn không giống nàng, mỗi ngày xem xuân cung đồ, còn có thể vào giấc mộng quan sát, hắn cần phải nhắm chuẩn vị trí, sau này... không đến mức hoàn toàn không biết gì, hai hơi là xong.
Vân Quỳ nghĩ đến nhẫn vẫn còn trên tay, nàng hơi nghiêng người sang, định đưa cho hắn cùng nhau lau sạch.
Thái tử nhìn thấy chiếc nhẫn ướt sũng, nhíu mày nói: "Đồ của mình, mình không tự làm sạch sao?"
Vân Quỳ bên cạnh không có khăn, cũng không thể dùng đệm giường của Thái tử để lau.
Thái tử ánh mắt sắc bén: "Ngươi không phải rất biết liếm sao?"
Vân Quỳ thoáng chốc mặt đỏ đến tai, "Ta, ta là..."
Trên miệng nàng cãi lại, nhưng cũng bị hắn khơi dậy sự tò mò, vô thức đưa sát đến môi, thè lưỡi liếm liếm vết nước trên nhẫn, dường như không có vị, lại hình như hơi ngọt.
Nàng mím môi, chỉ chớp mắt rồi nhìn Thái tử bằng ánh mắt sâu thẳm, nàng đưa nhẫn qua, ánh mắt long lanh nhìn hắn, lúng túng nói: "Điện hạ cũng muốn nếm thử sao?"
Thái tử giận dữ, nhấc tấm cẩm chăn đậy kín mặt nàng lại.
Vân Quỳ sau đó mới phản ứng lại mình nói gì, trốn trong chăn cười thầm.
Vừa cười, chợt nhớ đến một chuyện, nàng đột nhiên cứng miệng lại.
"Chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, sau này ta còn sống sao đây! Huhu!"
...
Hôm sau vừa sáng.
Càn Thanh Cung thái giám tổng quản Canh Phúc Quý đến truyền lời, nói năm ngày sau giao thừa có tiệc tiếp phong, Thuần Minh Đế mời Thái tử nhất định phải tham dự.
Thái tử vốn cũng không định không đi.
Thuần Minh Đế vừa trọng phạt hoàng hậu và Thần Vương, lại cố ý bày tiệc mời khách, tất nhiên là muốn trước mặt quần thần tỏ thái độ, vừa lúc thừa dịp người đông, cùng họ xem một hồi náo nhiệt.
Thái tử nhìn về phía Vân Quỳ nói: "Giao thừa cung yến, ngươi cùng ta một đạo tiến đến."
Vân Quỳ có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc đáp lời.
Điện hạ đại khái là muốn mang nàng đi ra gặp nhiều người, kể từ đó giấc mộng của nàng cũng có thêm chất liệu mới, miễn cho nàng suốt ngày mơ thấy hoặc là Ngọc tần tư thông, hoặc là cùng thái tử điện hạ khanh khách.
Thái tử ánh mắt lạnh lẽo bỗng nhiên liếc lại đây.
Vân Quỳ trong lòng hơi hồi hộp, cứ hoài nghi hắn có thiên nhãn, giống như có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, sao hồi nào cũng bắt được!
Tào Nguyên Lộc thông minh, trong lòng cũng đoán được một ít nguyên nhân.
Một là điện hạ lo lắng cung yến giữa chừng lại phát bệnh, trước mặt quần thần thất thố. Mấy năm trước tế tự lễ đã từng đột phát như vậy, dù thái tử điện hạ cố gắng kìm nén, lúc ấy ánh mắt đỏ ngầu, lộ ra hung quang, cũng làm không ít quan viên khiếp sợ.
Năm nay có Vân Quỳ bên cạnh, ít nhất có thể giảm bớt phần nào.
Hai là, điện hạ rất xem trọng Vân Quỳ, giao thừa đại yến mang nàng đi, đó là cảnh cáo những gia tộc muốn tranh tuyển Thái tử phi, đây là ái thiếp của Thái tử, sau này ai cũng không được động đến nàng.
…
Giao thừa đến, vì hoàng hậu và Thần Vương bị cấm túc, năm nay cung yến do Ân quý phi chủ trì.
Ân quý phi là mẹ đẻ của Tứ hoàng tử, lần này rất nóng lòng, thậm chí còn gọi Tứ hoàng tử đến Trường Xuân cung dặn dò.
Lui hết mọi người, Ân quý phi nói với con trai: "Lần này giao thừa cung yến, con nhất định phải biểu hiện tốt trước mặt bệ hạ, nếu có thể lại chọn thêm hai người làm trắc phi thì càng tốt."
Tứ hoàng tử cười bất đắc dĩ: "Mẫu phi nóng lòng quá, con còn chưa thành thân."
Thuần Minh Đế vì lôi kéo triều thần, đã chọn lựa không ít giai nhân độ tuổi xuân thì vào hậu cung, cho các con trai mình đều chọn những thế gia thiên kim, tướng môn đích nữ.
Tứ hoàng tử chưa quá cửa hoàng tử phi, chỉ là thứ nữ của Bình xương hầu phủ.
Tứ hoàng tử: "Huống chi đây là tiệc của Thái tử, việc Thái tử tuyển phi cũng đang nóng.”
Ân quý phi thì thầm: "Việc chọn Thái tử phi đối với bệ hạ và hoàng hậu đều khó giải quyết, gia thế quá cao không được, thấp cũng không được. Đặc biệt giờ Thái tử đã lành bệnh, Khôn Ninh cung còn sốt ruột hơn chúng ta, tương lai bọn họ tranh đấu gay gắt, lưỡng bại câu thương, ta và con không hẳn không thể lên ngôi. Kính Vương mẫu tộc yếu thế, Thịnh vương lại ốm yếu, đến lượt con."
Tứ hoàng tử cuối cùng nghiêm mặt, gật đầu đáp lời.
Cung yến nhanh chóng đến.
Vân Quỳ ngày đó chỉ mặc một thân áo ngắn cung nữ tối màu, cố gắng giảm bớt sự chú ý.
Thực ra hầu hạ không khó, chỉ là thân phận nàng quá xấu hổ, thị tẩm cung nữ vốn không ra gì, trước kia ở ngoài Đông Hoa môn, những quan viên kia đã xem thường nàng, nay lại đối mặt toàn bộ Đại Chiêu hoàng thân quốc thích, quan lớn mệnh phụ, tương lai Thái tử phi cũng có thể có mặt, người ta sẽ đối đãi nàng thế nào?
Tốt nhất là lặng lẽ trôi qua.
Chạng vạng Triều Dương điện đã đèn đuốc sáng trưng, mấy ngàn ngọn đèn lưu ly chiếu sáng rực rỡ cả đại điện, giữa đại điện dùng bình phong khắc hoa nữ tử ngăn cách chỗ ngồi nam nữ, một bên là quan lớn quý tộc mặc cẩm bào đeo ngọc, một bên là phi tần mệnh phụ tóc mây thơm ngát, giờ phút này đã lần lượt vào chỗ.
Vân Quỳ đi theo sau lưng Thái tử, ngước mắt thấy áo bào huyền thanh thêu kim long của hắn, bóng lưng cao lớn, uy nghiêm mà áp đảo.
Thái tử vừa vào điện, toàn bộ Triều Dương điện im phăng phắc, mọi người lặng im một lát, vội vàng đứng dậy đón chào, cung kính hành lễ.
Rồi sau đó, hầu như chỉ một lát sau, Thuần Minh Đế giá lâm, trong điện triều thần mệnh phụ chắp tay hành lễ, sơn hô vạn tuế.
Thái tử ngồi ở bên tả đế tọa, vị trí hiển hách nhất, nhìn từ xa gần như cùng làm một hàng, phảng phất hai người đều là giang sơn chúa tể, đây là Thuần Minh Đế tại trước mặt triều thần và tôn thất biểu đạt thái độ.
Nhưng hắn trong lòng há có thể bình tĩnh!
Ngự trị hai mươi năm, năm đó cũng là danh chính ngôn thuận đăng cơ, hai mươi năm qua chấp chưởng thiên hạ, thiên hạ đều ngưỡng mộ, được triều thần thừa nhận, được dân chúng ủng hộ, dù vậy, một số tôn thất vẫn lấy Cảnh Hữu Đế là trời, lấy Thái tử vi tôn, phảng phất hắn là kẻ cướp đoạt chính quyền, soán ngôi đoạt vị!
Đặc biệt khi nhìn thấy Thái tử mặc long bào, Thuần Minh Đế tuy trên mặt không biểu hiện, nhưng trong lòng cuộn trào tức giận.
Thái tử nghe được căm hận trong lòng hắn, chỉ cười trừ.
Khay ngọc trân bảo nối tiếp nhau bưng lên, Thuần Minh Đế nâng ly mời vương công quý tộc cùng nhau uống rượu, chúc mừng Thái tử, “Lần này Bắc Cương đại thắng, Thái tử một lần bắt lấy bảy thành Bắc Ngụy, bảo vệ cảnh giới, an dân, lui địch ngàn dặm, công lao hiển hách, quả thật là phúc của xã tắc Đại Chiêu ta.”
Vương công đại thần sôi nổi nâng ly chúc mừng, chỉ là những tôn thất và mệnh phụ có tướng mạo không tầm thường kia trong lòng sợ hãi danh hiệu “Đồ thành”, Thuần Minh Đế lại né tránh, không cho làm rõ.
Vũ nhạc vang lên, yến tiệc linh đình.
Thái tử Tĩnh Tâm nghe những lời bàn tán từ các phía, Vân Quỳ ngồi xổm phía sau hắn, lực chú ý đều tập trung vào những món ăn ngon trên bàn và tiết mục ca múa trong yến tiệc.
Mà ở phía ngoài bình phong, trên bàn của các nữ quyến, vô số ánh mắt cố ý hay vô tình đều hướng về phía Thái tử.
Cứ việc nhìn không rõ, nhưng khí chất tự phụ từ lúc sinh ra, dáng vẻ uy nghi, khí thế lạnh lẽo, đều rõ ràng thể hiện một điều —— Thái tử quả thật như lời đồn, xuất chúng.
Đặc biệt hôm nay yến tiệc nữ quyến do Ân quý phi chủ trì, Hoàng hậu và Thần Vương mẹ con đều bị giam cầm, ngay cả giao thừa đại yến cũng không được tham dự, mọi người trong lòng đều có một cái cân.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, bảo tọa đế vương tương lai đó là Thái tử, Thuần Minh Đế cũng chỉ sẽ truyền ngôi cho Thái tử.
Hung hãn thế nào, bệnh tật thế nào, cuối cùng hắn vẫn là Thái tử, là đế vương tương lai! Vị trí Thái tử phi vẫn là vinh quang vô thượng.
Chỉ là mọi người thật sự không nghĩ ra, trong trường hợp thịnh đại như thế, Thái tử lại mang theo một thị tẩm cung nữ tầm thường hầu hạ.
Đúng là tham luyến như vậy, một khắc cũng không thể rời sao?
Không chỉ các nữ quyến trong lòng nghi hoặc, triều thần bên cạnh Thái tử cũng đang oán thầm.
Thái tử nhìn về phía đối diện, ánh mắt giao hợp với Ninh Đức Hầu thế tử đang có vẻ mặt lãnh đạm, đối phương sững sờ một chút, vội vàng nâng ly đáp lễ, Thái tử xoay chén rượu trong tay, cười như không cười.
Ninh Đức Hầu thế tử âm thầm nắm chặt nắm tay, trong mắt lóe lên một tia độc ác khó phát giác.
Đối phó Thái tử, tối nay là cơ hội tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Hắn đưa tay ra hiệu cho tâm phúc phía sau, thì thầm dặn dò vài câu.
Thái tử nhìn như vô tâm, kỳ thực đều nhìn thấy hết.
Trong yến tiệc, triều thần trong lòng bàn tán xôn xao, đơn giản là Hoàng hậu Thần Vương vắng mặt, thế cục triều đình phán đoán, quan trường bất ổn, cùng với chuyện xấu xa trong hậu viện nhà mình.
Nhưng vào lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gọi duyên dáng.
Ti trúc thanh nhẹ, tiếng trống nổi lên, nam tử cầm đầu ở trung tâm bàn tiệc, đội mặt nạ thú vật, thân hình cường tráng, đạp lên nhịp trống mạnh mẽ, dẫn dắt hơn mười nam tử mình trần ra trận, biểu diễn khúc Lan Lăng Vương vào trận khí thế hào hùng.
Thái tử vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy thị tẩm cung nữ của mình mắt sáng rực, không chớp mắt nhìn chằm chằm đám hề trên đài…