Chương 10
Cuối tuần, tôi nhận được cuộc gọi của Lục Diễn Chu.
Đầu dây bên kia, anh ta như sốt đến lú lẫn, nói năng mơ hồ, không đầu không đuôi.
Tôi cúp máy xong thì lập tức gọi cho bác sĩ gia đình của anh, xử lý xong công việc trong tay rồi mới lái xe tới.
Lúc tôi đến nơi, bác sĩ bảo chỉ là sốt thôi, không nghiêm trọng.
Mặt anh đỏ ửng, thân thể nóng hầm hập, mắt lim dim nhìn tôi—
Giống như chỉ khi thấy tôi đến, anh mới yên tâm mà ngủ thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, còn lò mò kéo tay tôi.
Lòng bàn tay anh cũng nóng bỏng, chỉ trong chốc lát, hai bàn tay đang đan chặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Đợi anh ngủ say, tôi rút tay về, nhét một con thú bông vào lòng anh thay thế.
Tầm năm giờ chiều, anh tỉnh lại.
Tôi bảo người giúp việc mang thuốc lên, nhưng không đút cho uống.
“Tự rước bệnh thì tự uống đi.”
Ba năm quen nhau, Lục Diễn Chu ít khi ốm đau, bác giúp việc cũng nói dạo này trời lạnh, mà anh lại cố chấp không chịu mặc thêm, còn tắm nước lạnh.
Muốn làm gì, không cần nói cũng hiểu.
Lục Diễn Chu không chịu uống thuốc, còn quay mặt đi, giống như bị tôi lạnh nhạt làm tổn thương.
Mới tỉnh dậy sau cơn sốt, mở mắt ra đã thấy tôi lạnh lùng như vậy—
Cảm giác chắc cũng không dễ chịu gì.
Tôi nói:
“Chiều nay vốn có một cuộc họp, nghe tin anh bệnh, tôi đã hủy rồi đến đây.”
… Dù thật ra buổi họp đó cũng đã bị hoãn sẵn, chẳng phải vì anh nên mới hủy.
Nhưng dỗ người thì cần nói những lời dễ nghe.
Sáng nay xử lý xong đống công việc còn lại, chiều định đến phòng gym.
Rồi nghĩ lại: Lục Diễn Chu bị bệnh chắc sẽ thú vị hơn.
Thế là tôi đến.
Nghe tôi nói xong, anh hơi động đậy.
Tôi hỏi:
“Có phải cố tình làm mình ốm để lừa tôi tới không?”
Anh phản bác:
“Em đang trách anh à?”
Tôi lắc đầu:
“Không, thân thể là của anh, anh tự hành anh, tôi trách gì?”
Lục Diễn Chu siết chặt tay, gân xanh nổi đầy mu bàn tay—
Trên gối mềm còn bị anh đè thành mấy nếp nhăn nhúm.
Tôi vờ như không thấy, nói tiếp:
“Anh là đang lợi dụng việc tôi còn để ý anh, nên mới dám đem thân thể ra đùa giỡn.”
“Nhưng làm nhiều lần, tôi cũng sẽ hết kiên nhẫn.”
“Lục Diễn Chu, trong lòng tôi, anh là người đặc biệt. Đừng phí phạm tình cảm tôi dành cho anh. Và càng đừng lấy thân thể mình ra làm trò.”
“Biết quý bản thân một chút đi.”
Câu này tôi nói rất dịu dàng, rất có tình, nhưng chắc chắn anh nghe hiểu—
Đó là một lời cảnh cáo.
Tôi có thể chịu được các chiêu trò nhỏ, nhưng tuyệt đối không chấp nhận chuyện ai đó tự làm tổn thương bản thân trước mặt tôi.
Lần đầu tôi sẽ cảnh cáo. Lần thứ hai?
Dù có chết cũng đừng mong tôi đến.
Người ta còn không cần tính mạng mình, tôi giữ hộ làm gì?
Tôi cúi người, chạm vào tóc mai anh.
Anh nóng như than, như thể nhiệt độ cơ thể truyền thẳng qua sợi tóc tới đầu ngón tay tôi.
Bất ngờ, anh lật người, nắm lấy cổ tay tôi, chống người lên—hôn tôi.
Tôi vuốt trán anh. Nhiệt độ có hạ một chút, nhưng người anh vẫn nóng, nóng như vừa bước ra từ lò nung.
Ngay cả lưỡi quấn lấy tôi, cũng nóng hơn bình thường.
Tôi ấn tay lên bụng anh, hôn càng sâu hơn.
Ba năm bên nhau, Lục Diễn Chu rất hiểu cách khiến tôi thấy thoải mái.
Chẳng biết dép rơi từ lúc nào, tôi đè anh xuống giường hôn đến không thở nổi.
Anh định ôm tôi, nhưng hai tay bị tôi giữ chặt trên gối, trông như con cừu non phó mặc người ta làm thịt.
“Người em lạnh quá…” – anh thì thào – “Để anh ủ ấm cho.”
… Rõ ràng anh mới là người sốt đến hừng hực.
Tôi gạt tay anh ra:
“Còn đang sốt đấy, định truyền bệnh sang tôi chắc?”
Anh đáp rất đàng hoàng:
“Không muốn. Nhưng bác sĩ nói vận động ra mồ hôi thì mau khỏi hơn.”
Tôi nắm tóc anh kéo ra, định kéo anh rời khỏi người mình.
Nhưng chẳng biết vì sốt lú hay không biết đau, anh không những không buông mà còn cười thành tiếng.
“Xin lỗi. Sau này không như vậy nữa.”
“Ngủ với anh một giấc được không?”
“Thật muốn được em nhốt trong lồng…”
Anh ôm tôi, thì thầm bên tai:
“Tiểu Khê… làm cho anh một cái lồng đi… nhốt anh vào đó… mỗi ngày tới thăm anh… đừng yêu ai khác trước mặt anh…”
Tôi mỉm cười:
“Ý tưởng hay đó.”
Làm cái lồng, nuôi chim hoàng yến.
Anh chẳng cần làm gì cả, chỉ cần xinh đẹp, thắp đèn chờ tôi về mỗi ngày…
Nhưng cả hai đều biết, đó chỉ là mộng đẹp.
Lục Diễn Chu vốn không phải kẻ ngoan ngoãn.
Bề ngoài anh có thể giống như hình mẫu tôi tưởng—
Nhưng biết đâu trong bóng tối, anh đã xây cả một căn hầm bí mật.
Tất cả những ý nghĩ u tối của anh đều giấu trong căn phòng đó:
Ảnh chụp tôi khi đi làm.
Đoạn chat giữa tôi và đàn ông khác.
Mấy tin đồn tình ái của tôi…
Từng chút một bào mòn lý trí anh.
Đến một ngày, anh chịu không nổi, đập lồng mà chạy.
Dao trong tay anh, không đâm tôi—mà đâm bất kỳ ai dám chạm vào tôi.
… Mệt thật.
Không nhốt thì phải chia tay.
Mà nhốt rồi thì thể nào cũng có chuyện.
Không thì tôi vào trại giam.
Còn không thì anh giết người.
Cho nên, mối quan hệ kiểu này là tốt nhất.
Anh không đủ tư cách để ghen.
Mà tôi thì vẫn có thể thi thoảng tận dụng thân thể anh một chút.