Chương 11
Tôi phát hiện ra, Chúc Thanh Ký thật sự là người có tính khí rất nóng.
Nhưng khác với Lục Thịnh, cậu ta không gào lên om sòm, mà thường ôm tức giận trong lòng, giận âm ỉ suốt ba ngày chẳng thèm nói câu nào với tôi.
Tôi gọi cậu ta, cậu ta cũng mặt lạnh như tiền, giả câm luôn cho tiện.
Cứ như quay về cái thời tôi còn yêu Lục Diễn Chu, cậu ta cũng lạnh lùng như thế.
Tôi hỏi cậu ta định nghỉ việc à.
Cậu ta trả lời bằng giọng mỉa mai:
“Không muốn nói chuyện với bà chủ chuyên đi tán tỉnh lung tung, sợ lại lên hot search.”
Sau đó còn nói thêm:
“Chẳng lẽ cô lại định nói tôi không biết vị trí của mình? Nhưng bây giờ là sau giờ làm rồi, tôi không còn là nhân viên của cô. Tôi có quyền giận dỗi.”
Tôi thản nhiên bảo:
“Vậy thì cứ giận đi.”
Đúng là… tự ăn dấm chua mà cứng miệng.
Cậu ta tưởng tôi sẽ dỗ dành sao?
Lục Diễn Chu trước đây toàn tự dỗ mình cho xong, không biết tự điều chỉnh cảm xúc thì ở bên tôi không được lâu đâu.
Lục Thịnh đến công ty tìm tôi.
Lễ tân hỏi tên, có hẹn trước không, tìm ai?
Cậu ta tháo kính râm xuống, thản nhiên nói:
“Các cô không nhận ra tôi à? Tôi là Lục Thịnh, tình nhân mới nổi của sếp mấy cô đấy.”
“…”
Cả nhóm lễ tân trố mắt nhìn nhau, vội gọi điện báo cho tôi.
Tôi bảo thư ký xuống đưa cậu ta lên, sợ cậu ta đứng dưới lầu nói bậy nói bạ.
Lúc lên thang máy, thư ký kể: Lục Thịnh tỏ vẻ không hài lòng vì không được dùng thang máy riêng của tôi, còn bảo cô ấy ghi luôn vân tay cậu ta vào hệ thống, lần sau khỏi phiền ai ra đón.
Cứ như chuyện đó là để tiện cho người khác, hoàn toàn không phải tiện nghi cho bản thân.
Nhưng thang máy còn chưa đến nơi, Chúc Thanh Ký cũng bước vào.
Một thang máy, ba người.
Đi cùng một tầng, tìm cùng một người... rõ ràng quá rồi còn gì.
Nhờ “phúc” của Lục Diễn Chu, hai người họ cũng biết mặt nhau.
Thư ký tôi nhắn tin tới dồn dập, báo động đỏ:
【Sếp ơi, hai người họ đang chuẩn bị lên chiến trường! Chị chống nổi không?】
Cô thư ký này mới tốt nghiệp đại học, còn non nớt, nhưng có năng khiếu drama.
【Sếp ơi, theo kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của em, nếu chị không khống chế tình hình, chị sắp bị “thịt” rồi đó!】
Tôi nhắn lại:
【Bảo Chúc Thanh Ký tiếp khách, nói tôi đang bận.】
【Chị đang nuôi độc à?】 – cô ấy hỏi tiếp.
Không bao lâu sau, cửa thang máy mở ra, hai người chính thức đụng độ.
Thư ký vội chặn họ lại:
“À… Tổng giám đốc Tần đang bận họp, không tiện tiếp khách. Hai anh có thể vào phòng nghỉ ngồi một lát không?”
Lục Thịnh bực dọc:
“Sao mỗi lần tôi tới là chị ấy đều bận vậy? Chị ấy không có thời gian tan làm à?”
Chúc Thanh Ký cười lạnh:
“Có khi người ta chẳng muốn gặp cậu nên mới mượn cớ bận. Tôi tan làm cùng cô ấy mỗi ngày, có rảnh hay không tôi nắm rõ.”
Lục Thịnh khinh khỉnh đáp lại:
"Ông anh không phải anh em kết nghĩa với anh tôi sao? Anh ấy biết mà biết anh thích bạn gái cũ của mình, còn đuổi theo tới tận công ty không?”
Chúc Thanh Ký mặt lạnh tanh:
“Cậu là em ruột, tôi chẳng thấy tốt lành gì. Còn dính scandal với bạn gái cũ của anh mình, mò tới tận công ty người ta để dây dưa.”
“Nếu cậu là em tôi, tôi đập chết lâu rồi.”
Mà nếu không bị Lục Diễn Chu chặn số, có khi Chúc Thanh Ký đã gửi tin nhắn:
“Đại ca, em trai mày đang tán tỉnh người yêu cũ của mày kìa.”
Nhưng Lục Thịnh chẳng hề thấy xấu hổ, còn vênh mặt nói:
“Thì sao? Chị dâu còn chẳng nói gì, cậu lấy tư cách gì xử lý tôi? Anh tôi đánh tôi, chị dâu còn xin tha cho tôi ấy.”
“Chị ấy từng thích anh tôi, mà tôi với anh tôi giống nhau, lại còn trẻ trung đẹp trai hơn. Mấy người lớn tuổi ấy à, sao đọ lại thanh xuân với tôi. So với tôi, các người đúng là tự rước nhục.”
Thư ký tôi đổ mồ hôi hột, không ngờ chưa đến phòng nghỉ đã bùng nổ một trận khẩu chiến sinh tử.
Cô ấy nhìn mặt Chúc Thanh Ký đen như đít nồi, cứ tưởng sắp có người bị đập ghế vào mặt.
Có khi còn tiện tay rạch luôn mặt đối phương ấy chứ!
Tôi mở cửa, bước ra như một vị cứu tinh, giải cứu tâm hồn sắp vỡ vụn của thư ký.
Tôi bảo cô ấy về làm việc.
Lúc tôi nhìn về phía hai người, Lục Thịnh nhanh chân chạy tới, nhăn mày:
“Tần Ứng Khê, nhân viên của chị vô lý thật ấy, chị không biết anh ta vừa nạt em thế nào đâu…”
Tôi thò tay nhéo hai má cậu ta, cậu ta kêu oai oái.
“Chưa ăn đòn đủ hả? Mặt còn chưa lành mà đã lại chọc người ta. Muốn bị đánh tiếp à?”
Cậu ta ôm mặt, trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng trong mắt lại là nỗi tủi thân chan chứa, như sắp khóc.
“Cậu ta là nhân viên của chị! Nếu chị không quản được thì đuổi đi cho rồi!”
Tôi quay sang hỏi Chúc Thanh Ký:
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Anh ta đáp:
“Chiều có một cuộc họp hợp tác, sợ cô quên.”
… Cái cớ rõ rành rành.
Ngay sau đó anh ta nói thêm:
“Không hiểu cô lấy đâu ra sức, bận đến thế mà còn rảnh ve vãn mấy đứa nhóc chưa mọc đủ lông. Không sợ bị mấy con chó con bám chặt không dứt được à?”
Lục Thịnh nghe vậy tức tối:
“Ai là chó hả?! Ông già ghen tị tuổi xuân của tôi thì nói thẳng!”
Rồi quay lại gườm tôi:
“Cấm chị bênh anh ta đấy! Vài hôm trước chị mới vì anh em mà mắng em. Hôm nay không được!”
… Lý luận từ đâu ra vậy trời?
Mắng hôm trước thì hôm nay không được mắng nữa?
Không có cái đạo lý đó đâu.
“Không chịu nổi thì cút.”
Tôi kéo Chúc Thanh Ký vào văn phòng, đóng cửa, để Lục Thịnh ở ngoài.
Bàn chuyện thiết kế xong, tôi mở cửa, thấy Lục Thịnh đang ngồi xổm trước cửa.
Vừa thấy tôi, cậu ta ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ, môi mím chặt, ánh mắt vừa ấm ức vừa bướng bỉnh nhìn tôi.
Cậu ta rõ ràng bị dằn mặt đến mất thể diện, nhưng lại không muốn bỏ về, cứ kiên quyết ngồi lỳ góc tường chờ tôi ra.
Cứ như vừa bị mưa dầm ướt sũng - trong khi trong phòng không hề có mưa.
Một chú cún ướt át đáng thương.
Tôi kéo cậu ta dậy, cậu ta lao vào ôm tôi, khóc rưng rức:
“Chị làm em đau lòng chết mất… sao chị có thể đối xử với em như vậy chứ…”
Ban đầu có thể là thật sự ấm ức, nhưng nói vài câu là chuyển sang mách lẻo, kể rằng trước khi vào phòng, Chúc Thanh Ký còn liếc cậu ta đầy khiêu khích, còn “cố ý châm chọc”.
Nhưng tôi thấy rõ ràng lúc ôm tôi, cậu ta quay đầu lại giơ ngón giữa về phía Chúc Thanh Ký, còn cười mỉa một cái.
Cậu ta không biết rằng tấm kính bên tường phản chiếu toàn bộ hành động đáng ghét ấy.
Tôi túm cổ áo “tiểu yêu tinh”, kéo ra khỏi người:
“Chiều tôi bận thật. Tự về được không? Hay để tôi gọi anh cậu đến đón?”
Lục Thịnh co rúm, lắp bắp:
“Tự… tự về…”
Xem ra vẫn còn ám ảnh vì trận đòn hôm trước.
Dù gì thì gương mặt đó là vũ khí sắc bén nhất của cậu ta. Nếu bị hủy dung, thì còn gì để quyến rũ tôi nữa?