Chương 3
Tan làm buổi tối, tôi trở về nhà.
Nói thật là… có chút không quen.
Yêu nhau ba năm, mỗi tối Lục Yến Chu đều để đèn sáng chờ tôi về.
Hồi mới quen, anh không biết nấu ăn.
Nhìn qua là biết kiểu công tử con nhà trâm anh thế phiệt, chưa bao giờ đặt chân vào bếp.
Nhưng tôi hay phải đi xã giao, về nhà toàn trong trạng thái say khướt như sâu rượu, thế là dần dần anh cũng học nấu canh giải rượu, làm vài món đơn giản, thỉnh thoảng còn nấu cả bữa đêm cho tôi.
Ba năm ấy, tôi cũng thật lòng an phận mà yêu anh.
Nếu không vì cái tính chiếm hữu quá đáng, có khi chúng tôi vẫn còn có thể bên nhau thêm một đoạn đường.
May mà từ nhỏ tôi đã quen với việc thích nghi hoàn cảnh – ở đâu cũng có thể tìm ra cách sống thoải mái nhất cho mình.
Tôi nhờ cô giúp việc nấu một tô hoành thánh, vừa ăn vừa trả lời tin nhắn.
Bất chợt thấy người có chú thích “Em trai Lục Yến Chu” gửi đến mấy bức ảnh.
Tôi và Lục Thịnh chẳng qua lại mấy. Cũng không rõ từ lúc nào lại kết bạn WeChat.
Chắc lại muốn kể tôi nghe anh trai anh ta vì tôi mà thế này thế kia, tiện mắng tôi vài câu kiểu “trà xanh mang hình người”.
Dù sao người bên Lục Yến Chu đều chướng tai gai mắt với tôi, chỉ mong anh đá tôi để "thoát khỏi hố lửa".
Tôi mở đoạn chat.
Vừa thấy ảnh, tôi đứng hình.
Lục Thịnh – cá chết ngâm nước muối nhà họ Lục gửi ảnh kèm tin nhắn:
【Chị dâu, vừa chia tay cái là anh tôi đi uống rượu cả đêm không về. Em cũng không quản nổi nữa rồi.】
Ảnh là Lục Yến Chu say xỉn, tóc tai rối bời, bộ dạng thảm thương.
Còn Lục Thịnh thì trang phục chỉnh tề, tóc vuốt từng sợi bóng lộn, tự tin như chuẩn bị đi thi nam vương.
Cái mặt trong hình ấy, khác hoàn toàn với vẻ mặt cá chết mỗi lần xuất hiện cùng anh trai.
Ánh mắt kia, mê ly như vừa nuốt nhầm thuốc xuân. Nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mà tôi cũng không quá bất ngờ anh ta gửi tin.
Nhớ lần đầu gặp họ hàng nhà Lục Yến Chu, trong bữa ăn, Lục Thịnh ngồi đối diện dài chân đá nhẹ chân tôi dưới bàn.
Tôi đáp lại một cước giẫm thẳng lên bàn chân anh ta – lần sau đứng dậy đi còn loạng choạng.
Kết quả?
Anh ta còn mạnh miệng nói không hề có ý gì, làm vậy là để thị uy, muốn tôi thấy khó mà lui, sớm chia tay anh trai anh ta kẻo "làm hại đời trai ngây thơ".
Xin lỗi, tôi không tin cái quỷ ấy.
Người bình thường thị uy bằng cách ve vãn sao?
Tôi thẳng mặt bảo anh ta: “Có bản lĩnh thì kể với anh cậu, bảo tôi giẫm gãy chân cậu đi.”
Xem cậu ta lý giải ra sao.
Lục Thịnh lắp ba lắp bắp không nói nổi lý do, trừng mắt nhìn tôi như muốn thiêu sống, như thể ánh mắt đó có thể giúp anh ta phủ nhận thứ tình cảm rối ren kia.
Nhưng trong mắt anh ta, ngay cả khi đang tức giận, cũng giống như đang làm nũng:
“Chị dỗ em cái, em sẽ không giận nữa đâu…”
Tôi đặt thìa xuống, chậm rãi gõ chữ:
【Làm ơn đưa anh cậu về giúp. Nhớ gọi người lau người rửa sạch sẽ rồi hãy cho ngủ – anh cậu bị sạch sẽ đó.】
Chắc chắn lúc đọc xong, Lục Thịnh giận đến bốc khói đầu.
Chụp ảnh cả tiếng, retouch nửa tiếng, kết quả tôi chẳng thèm liếc ảnh anh ta một cái, chỉ lo xem anh trai anh ta say thành dạng gì.
Một thằng đàn ông say rượu thì có gì mà hấp dẫn chứ?
Chẳng lẽ…
Chia tay rồi còn chưa dứt tình?!
Lục Yến Chu thì có gì hơn người?
Móc câu quăng thính lâu như thế mà cô ấy chẳng thèm kéo cần một lần!