Sau Khi Chia Tay, Ai Cũng Giành Làm Bạn Trai Tôi

Chương 2

Chương 2
Lục Yến Chu tỉnh dậy, thấy tin nhắn chia tay của tôi thì như trời sập.
Gọi tôi liên tục, hỏi “Tại sao?”.
Tôi trả lời:
“Không muốn yêu nữa, thấy chán.”
Hôm sau, anh lại gọi.
Đầu dây bên kia ồn ào – chắc đang ở quán bar.
Anh say xỉn nói không rõ lời:
“Tiểu Khê… đừng chia tay có được không…”
Tôi đoán anh chỉ đang giả say để khiến tôi mềm lòng, chẳng thật sự uống bao nhiêu cả.
Tôi không vạch trần, chỉ dịu giọng hỏi:
“Uống say rồi à? Có ai ở bên cạnh không?”
Lục Yến Chu: “Không có…”
Chưa nói dứt câu thì một giọng nam khác vang lên:
“Anh à, đừng uống nữa, chia tay thôi mà, có gì to tát đâu.”
Không cần đoán, tôi cũng nhận ra – là Lục Thịnh, em trai anh.
Vì tiếng xấu của tôi, người nhà anh chưa bao giờ ưa tôi.
Họ luôn nghĩ tôi là trà xanh dắt mũi người ngoan vào địa ngục.
Thường xuyên nói với Lục Yến Chu: “Con bé đó sớm muộn cũng bỏ mày thôi.”
Nhưng mỗi lần họ nói vậy, chưa cần tôi lên tiếng, Lục Yến Chu đã nổi giận – có khi còn cắt liên lạc với người nhà suốt một thời gian dài.
Tôi thì chẳng buồn bận tâm. Tôi yêu anh, không yêu cả nhà anh.
Nên tôi lạnh giọng:
“Bên cạnh có người rồi thì khỏi cần tôi lo. Tôi bận, không nói nữa.”

Lục Yến Chu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại bị tắt ngang.
Gương mặt u ám.
Một lúc sau, quay sang nhìn cậu em đang vừa ăn vừa uống:
“Em nãy giờ im như thóc, sao đúng lúc anh gọi cho cô ấy lại xen vào? Em cố tình đúng không?!”
Lục Thịnh ngớ người: “Em cố tình thì được lợi gì chứ? Làm sao em biết anh đang lừa chị ấy?”
Lục Yến Chu tức đến mức nghẹn họng – muốn đấm em trai cho bõ tức.
Lục Thịnh nói tiếp:
“Anh lừa thì cũng chưa chắc cô ấy đến. Dù sao anh với Tần Ứng Khê cũng chia tay rồi.”
“Cô ấy sẽ đến!” – Lục Yến Chu nốc cạn ly rượu, mắt đỏ hoe – “Cô ấy mềm lòng… Chỉ cần anh cầu xin, cô ấy sẽ đến mà…”
Ánh mắt Lục Thịnh lộ vẻ khinh thường.
Tần Ứng Khê mềm lòng?
Anh ta thấy buồn cười.
Cô ấy lạnh lùng thì có!
Nhưng… cũng phải công nhận, nhìn cách Lục Yến Chu si mê như vậy, chắc chắn trong thời gian yêu nhau đã được hưởng không ít ngọt ngào.
Cảm giác… ghen tị khó tả.
Lục Thịnh uống rượu để giấu đi cảm xúc trong mắt.
Một lúc sau mới lạnh nhạt buông:
“Nói thật, anh không cần phải chết dí trên cái cây cong vẹo đó.”
“Trên đời thiếu gì phụ nữ? Sao cứ phải là Tần Ứng Khê?”
“Cô ta nổi tiếng không thiếu đàn ông. Anh có giỏi đến mấy, cũng sẽ có lúc cô ta chán.”
“Anh nghĩ chia tay vì lý do gì? Biết đâu là vì… cô ta đã chán anh rồi.”
“Anh ra ngoài hỏi thử xem, trước kia cô ta sống kiểu gì? Cả một ao cá còn không đủ chỗ chứa trai.”
“Có thể vì anh mà cô ta đổi tính một thời gian, nhưng giữ được cả đời sao?”
“Anh nghĩ cô ta yêu rồi thì đàn ông quanh cô ta sẽ biến mất chắc?”
“Có câu gì ấy nhỉ? Hoa nhà không thơm bằng hoa dại.”
“Anh có mỗi gương mặt, làm sao so với hàng trăm gương mặt ngoài kia được?”
“Hơn nữa, anh cũng đâu còn trẻ. Đàn ông trẻ hơn, đẹp trai hơn đầy ra.”
“Tần Ứng Khê sao phải dính với anh mãi?”
“Chuyện ‘bad girl cải tà quy chính’ chỉ có trong truyện.”
Lục Thịnh vỗ vai anh:
“Nghe em đi, đừng níu kéo nữa. Cô ta chỉ là một con trà xanh trá hình thôi.”
Ngay giây sau đó, Lục Thịnh suýt bị Lục Yến Chu đấm lăn ra đất.
“Cô ấy không phải loại người đó! Cấm nói xấu cô ấy!”
Lục Thịnh: “…”
Đúng là mắc hội chứng yêu mù quáng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất