Chương 6
Sau khi đưa tài liệu cho tôi, Chúc Thanh Ký vẫn chưa chịu đi.
Tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh hỏi:
"Cô với Lục Yến Chu nói chuyện gì thế?"
Tôi cúi đầu xem tài liệu:
"Trong giờ làm việc, cấm nói chuyện riêng."
Chúc Thanh Ký không dây dưa, gật đầu dứt khoát rồi quay người rời đi.
Tan làm buổi tối.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, tôi gặp ngay Chúc Thanh Ký cũng bước ra khỏi phòng nghỉ.
Cả hai cùng vào thang máy.
Anh ta chủ động bắt chuyện trước:
"Giờ tan ca, có thể nói chuyện chưa?"
Tôi đáp:
"Nói gì? Nói chuyện anh thích làm trai đẹp trên mạng à?"
Chúc Thanh Ký hơi khựng lại, sau đó cười bật ra thành tiếng. Không những không phủ nhận, còn thản nhiên thừa nhận:
"Cô muốn nói gì cũng được. Nhưng… hôm đó thấy có hài lòng không?"
Tôi nhìn về phía trước, hình ảnh phản chiếu trong cửa thang máy hiện rõ: tôi nhìn thẳng, còn Chúc Thanh Ký nghiêng mặt nhìn tôi.
Như phát hiện tôi không nhìn lại, anh ta cũng quay đầu, nhìn vào phản chiếu trên cửa, cười khẽ, vừa khéo chạm mắt tôi trong gương.
Tôi lạnh nhạt nói:
"Tạm cho 6–7 điểm, thân hình đẹp hơn anh tôi thấy đầy rồi, chẳng có gì đặc biệt."
Nụ cười của Chúc Thanh Ký nhạt đi vài phần.
"Vậy mấy người đó có đẹp trai bằng tôi không?"
Người thân hình đẹp thì đầy rẫy, nhưng vừa có body vừa có mặt mũi thì hiếm hơn.
Chưa kể, tôi từng “nếm qua” cực phẩm như Lục Yến Chu.
Chúc Thanh Ký tiếp lời:
"Lục Yến Chu còn đẹp hơn tôi à?"
Tôi liếc anh ta, mỉm cười:
"Đừng ghen tuông vớ vẩn, hiện tại anh chưa đủ tư cách."
Anh ta lại rút ngắn khoảng cách, mùi nước hoa nhè nhẹ tràn ngập không khí.
Mùi rất dễ chịu, đến cả sợi tóc cũng vương chút hương. Lục Yến Chu thì chẳng bao giờ dùng mấy thứ “lòe loẹt” thế này.
Chúc Thanh Ký cúi đầu quan sát sắc mặt tôi, thấy tôi không né tránh nên càng lấn tới.
"Thế nào mới gọi là đủ tư cách? Cô biết rõ tôi đến đây là vì cô. Bức ảnh hôm đó cũng là cố ý gửi cho cô. Tính đến giờ, chỉ mình cô từng thấy thân thể tôi, chẳng phải nên có trách nhiệm với tôi sao?"
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Tôi duỗi tay, dùng một ngón tay chặn trán anh ta, đẩy ra:
"Ba mẹ anh hồi nhỏ không từng tắm cho anh à?"
"…"
Nhìn vẻ mặt bị hớ của anh ta, tâm trạng tôi tốt hơn hẳn.
"Anh cứ an phận làm người mẫu ảo đi cho tôi nhờ."
Chúc Thanh Ký lập tức nheo mắt lại:
"Cô muốn bao không?"
Tôi ngạc nhiên "Hử?" một tiếng.
Anh ta nghiêm túc nhìn tôi:
"Bao dưỡng tôi không? Tan làm là tôi có thể 'làm thêm'."
Ý là: ban ngày làm thiết kế lương cao, ban đêm muốn tôi trả thêm tiền để “dưỡng trai”?
Tôi đang định phản bác, anh ta lại thản nhiên nói:
"Phụ nữ cũng có nhu cầu. Giờ không còn Lục Yến Chu, cô nên tìm ai đó giải toả. Tôi biết cô thích người sạch sẽ – tôi rất sạch, còn sạch hơn Lục Yến Chu. Cô có thể yên tâm mà 'dùng' tôi."
Với khuôn mặt cấm dục như thể sắp xuống tóc đi tu mà thốt ra mấy câu như vậy, đúng là... người không thể nhìn bề ngoài.
Chúc Thanh Ký lúc này cứ như lên cơn động dục.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Tài xế đã đợi tôi ở cửa toà nhà. Vừa ngồi vào xe, Chúc Thanh Ký cũng trơn tru chui vào ghế bên cạnh.
"Tổng Tần không phiền đưa một nhân viên xuất sắc về nhà chứ?"
Tôi bình thản:
"Dĩ nhiên là không. Nhưng nếu hiệu suất không đạt chuẩn, tôi sẽ bắt anh trả lại toàn bộ những gì đã nhận."
Chúc Thanh Ký than thở:
"Lạnh lùng quá…"
Tôi:
"Giờ xuống xe vẫn còn kịp."
Anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa:
"Không kịp nữa rồi. Trái tim tôi đã trao cho cô mất rồi, muốn chạy cũng chẳng thoát."
"Tổng Tần thật sự không muốn cân nhắc lời tôi nói sao?"
So với Lục Yến Chu biết điều, Chúc Thanh Ký lại như một con thú hoang chưa được thuần. Nhìn thì có vẻ ngoan hiền, nhưng lại luôn áp sát từng bước.
Không biết rõ mình đang ở vị trí nào.
Tôi tắt điện thoại, quay sang nhìn anh ta. Anh ta rõ ràng giật mình khi tôi đột ngột quay đầu, nhưng lại không lùi mà còn muốn tiến gần thêm.
Quá gần.
Không nhận ra ánh mắt lạnh lùng của tôi.
Tôi vươn tay nắm lấy cằm anh ta, mạnh tay đến mức khiến anh ta đau kêu lên một tiếng.
"Đau..."
Tôi nhìn anh ta ra vẻ yếu đuối mà chẳng hề động lòng:
"Chúc Thanh Ký, người như anh tuy hiếm, nhưng không phải không tìm được. Chỉ cần trả giá đủ, tôi có thể lôi đủ người từ nước ngoài về."
"Nếu còn vượt ranh giới, tôi sẵn sàng thay người ngay."
"Nể anh mới phạm lần đầu, tôi không so đo. Từ giờ giữ đúng vị trí của mình, đừng tự nâng giá bản thân quá cao."
Khuôn mặt Chúc Thanh Ký lập tức sầm xuống, chân mày nhíu chặt, rõ ràng đang cố nén giận.
Tôi buông tay.
Anh ta không còn dáng vẻ dính chặt như trước, lặng lẽ ngồi vào góc xa nhất của xe, rõ ràng là muốn tách biệt với tôi.
Loại thiên chi kiêu tử như anh ta, chịu không nổi sự nhục mạ như vậy.
Tôi dội một gáo nước lạnh thẳng vào mặt – ai chịu được thì ở lại, không thì cuốn xéo.
Tôi không thiếu nhân tài. Mà đặc quyền của anh ta trong mắt tôi – có đấy, nhưng không nhiều.
Tôi thu lại tâm trạng, mở máy tính lên kiểm tra email.
Không biết bao lâu sau, bỗng cảm thấy vai nặng xuống.
Mùi nước hoa nam dễ chịu vương quanh.
Tôi nghiêng đầu, mái tóc mềm của Chúc Thanh Ký vừa khéo cọ qua má.
Anh ta không biết từ lúc nào đã trườn sang cạnh tôi, tựa đầu vào vai tôi giả vờ ngủ.
Hơi thở đều đều, diễn rất đạt – nhưng không ai chọn tư thế gượng ép thế này để ngủ thật.
Tôi đưa cho anh ta một cái gối ôm kê đầu.
-
Tới trước nhà Chúc Thanh Ký, tôi giơ tay đẩy anh ta tỉnh dậy.
Anh ta quả thật ngủ say, lúc mở mắt còn lơ ngơ.
Khi dần nhận ra, anh ta tỏ vẻ tiếc nuối:
"Tưởng không nói địa chỉ thì sẽ được cô đưa về nhà chứ."
Tôi lạnh nhạt:
"Tôi có thông tin nhân viên."
Chúc Thanh Ký rõ ràng không ngờ, chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn uể oải xuống xe.