Chương 7
Người nhà gọi tôi về ăn cơm tối.
Tôi đoán chắc lại có chuyện gì khác, nên cũng quyết định về xem thử.
Từ nhỏ bố mẹ tôi đã ly dị, cả hai đều đã có gia đình mới. Tôi được quyền nuôi dưỡng giao cho cha, nhưng thật ra là bà ngoại nuôi lớn tôi. Mối quan hệ giữa tôi với cha cũng chẳng thân thiết gì.
Sau khi bà ngoại mất, tôi đi du học. Tốt nghiệp chưa bao lâu thì cha tôi phá sản, nên tôi mới về nước.
“Về rồi à.”
Tôi còn đang thay giày ở cửa thì nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên.
Là anh kế của tôi – Trình Quy.
Vừa trả lời, tôi vừa cởi áo khoác. Anh ấy đưa tay đón lấy, giúp tôi treo lên móc áo, còn tiện tay vuốt phẳng nếp nhăn trên tà áo.
“Em vừa đi tiệc về à?”
Tôi ngơ ngác "Ừ" một tiếng, hơi tò mò sao anh ta lại hỏi vậy.
Trình Quy đeo kính gọng vàng, ống kính mờ mờ che lấp ánh mắt anh. Anh nói:
“Mùi nước hoa hơi nồng, đoán là em vừa dự tiệc về.”
Tôi bật cười khẽ, lắc đầu phủ nhận:
“Tiễn một thằng con trai về nhà thôi.”
Anh ấy không hỏi thêm nữa, cũng chủ động chuyển đề tài sang chuyện khác.
“Bữa tối chuẩn bị xong rồi, toàn món em thích.”
Tôi nhớ lúc nãy anh từ bếp đi ra, bèn hỏi:
“Anh nấu à?”
Trình Quy là giảng viên đại học.
“Hôm nay hiếm khi về sớm, lại nghe nói tối em sẽ về nên tiện tay nấu luôn.”
Cha tôi ngồi trên sô pha giả vờ đọc báo, dì kế thấy tôi liền nhiệt tình đứng dậy mời ra bàn ăn.
Tôi gật đầu, coi như đáp lời.
Cha tôi cũng ngồi vào bàn, giọng chua loét:
“Làm bao nhiêu người chờ chỉ để đợi mình con đấy, không biết về sớm chút hả?”
Tôi đón bát đũa từ tay Trình Quy, thản nhiên nói:
“Biết tôi về muộn mà vẫn cố đợi, thì đừng than mệt.”
Cha tôi tức đến mức mặt đỏ tía tai, không nói lại được lời nào. Dì kế vội vã hòa giải.
Từ trên lầu, chú em cùng cha khác mẹ – Trình Nam tóc vàng hoe, còn đang ngáp ngắn ngáp dài, vừa thấy tôi liền trợn tròn mắt như thấy ma.
Suýt nữa thì quay đầu chạy mất.
Dì kế gọi gấp:
“Đang định bảo dì Trương lên gọi con. Xuống ăn nhanh nào, thấy chị rồi sao không chào? Lớn thế rồi còn không có quy củ!”
Trình Nam là con ruột của cha và dì kế, mới vừa thành niên.
Hồi nhỏ được nuông chiều thành quái vật, y như khủng long bạo chúa.
Từ ngày tôi về nước bị tôi dạy cho vài trận, từ đó mỗi lần gặp tôi cứ như gặp ác quỷ.
Dì kế còn nói:
“Ngồi cạnh chị đi, chị con bận bịu cả năm chẳng gặp được mấy lần, tranh thủ gần gũi tình cảm đi.”
Trình Nam rụt cổ, mặt mếu, cố gắng lết tới ngồi bên tôi.
Trình Quy rót cho tôi bát canh, liếc tóc vàng của Trình Nam một cái rồi im lặng không nói.
Trên bàn ăn, dì kế cố tạo không khí bằng đủ chuyện trên trời dưới đất. Cha tôi cũng phụ họa vì không muốn làm bà lúng túng.
Tôi chỉ thỉnh thoảng phụ họa vài câu, lặng lẽ chờ xem lý do thật sự của bữa cơm hôm nay.
Dì kế cứ liên tục nháy mắt ra hiệu cho cha tôi.
Cuối cùng ông ta đặt đũa xuống, lau miệng:
“Công ty dạo này có chuyện gì không?”
Tôi bật cười. Trình Nam bên cạnh lập tức thấy lạnh sống lưng. Bị tôi đánh nhiều quá nên sinh PTSD luôn rồi.
Tôi vào thẳng vấn đề:
“Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng vòng vo tốn thời gian của tôi.”
Cha tôi mất mặt, quát lên một câu rồi nói:
“Tiểu Nam trưởng thành rồi, cứ lang thang lêu lổng mãi cũng không được. Con cho nó tới công ty học hỏi đi…”
Tôi cắt lời luôn:
“Định cho nó kế thừa công ty à?”
Cha tôi nổi cáu:
“Nói chuyện kiểu gì đấy! Đây là cách con nói với cha mình sao? Cha muốn con trai mình vào công ty có gì sai? Ngày trước công ty này cũng có phần của cha đấy!”
Tôi lạnh lùng nhìn ông:
“Đáng tiếc giờ không còn nữa.”
“Cha họ Trình, công ty giờ mang họ Tần – họ của tôi.”
“Khi công ty nợ nần vài triệu vì cha phá sản, sao không nhớ đó là công ty của cha?”
“Lúc tôi về nước nhận cái mớ hỗn độn, câu đầu tiên tôi nói cha còn nhớ chứ?”
‘Từ nay về sau, bất kể công ty có ra sao, cũng không còn liên quan gì tới nhà họ Trình. Nó thuộc về tôi, và chỉ tôi mà thôi.’”
Tôi không mang họ cha, cũng không mang họ mẹ – mà mang họ ngoại.
Nói đúng ra tôi chẳng dính líu gì tới hai gia đình kia cả. Tôi nuôi họ là vì không thiếu tiền, và muốn mua một chút tiếng thơm mà thôi.
Nhìn khuôn mặt cha tôi đen sì như đáy nồi, tôi lại cố tình châm thêm dầu:
“Ngày xưa công ty Trình thị có ai biết đến không? Giờ thì ai cũng biết Tần thị là ai.”
“Thành tựu này có phần của cha à?”
“Cái việc làm ăn nhỏ của cha bây giờ, nếu không phải nhờ mượn danh tôi, nghĩ có ai quan tâm à?”
“Nhà họ Trình giờ có chút vinh quang, cũng không phải vì cha – mà là vì tôi.”
Ghế bị kéo kèn kẹt trên sàn, tôi đứng dậy từ từ.
“Lần sau định nhờ vả thì nhớ giữ thái độ cho đúng.”
Trình Nam há miệng, định nói gì đó.
Ngay giây tiếp theo, tôi đã đập một phát lên vai cậu ta.
Tôi nhìn thấy cậu ta dựng đứng cả lông, trông như con mèo xù lông bị dọa sợ.
“Nếu em thực sự muốn vào công ty, thì tới hỏi chị đây này.”
Nói rồi, tôi quay người bỏ đi, chẳng buồn đếm xỉa cha tôi sau lưng đang gào ầm lên.
Nãy tôi ngồi giảng đạo lý thì không dám hó hé, giờ lại gào to như sấm.
Tôi thầm nghĩ, nếu giờ đột ngột quay lại, không biết ông ta có bị dọa lăn ra không nữa.
Nhưng nghĩ tới chuyện tim ông không được khỏe, tôi vẫn tha. Chứ lỡ làm ông nhập viện thì lại phiền.
Dù sao cũng gần đất xa trời rồi.
Tôi vừa định giơ tay lấy áo khoác, một cánh tay nhanh hơn chụp lấy.
Trình Quy nhẹ nhàng khoác áo lên vai tôi, tiện tay mặc áo cho mình luôn.
“Không no nhỉ?”
Tôi gật đầu. Ăn được mấy miếng thịt kho tàu thì cha tôi bùng nổ nhân cách. Biết vậy hồi nãy ăn thêm vài miếng cho bõ. Cơm của Trình Quy nấu thật sự ngon.
Anh ta khẽ cười:
“Về nhà không? Anh qua nấu thêm cho em phần nữa.”
Tôi giả vờ lịch sự hỏi:
“Làm phiền anh quá không?”
Thấy anh lắc đầu, tôi lập tức nhận lời.
Dù sao người phiền là anh ta, còn tôi thì hưởng thụ.
Vừa ngồi vào xe, cửa bên trái lập tức mở ra. Chưa kịp nhìn, một cái đầu vàng chóe đã chui vào.
Trình Nam gầm gừ:
“Nhích vô đi!”
Tôi cau mày:
“Em lên xe làm gì?”
Cậu ta mặt mũi bực bội:
“Không muốn ở nhà nghe họ cãi nhau.”
Tôi bị kẹp giữa hai người, tay kề tay, vai kề vai.
Trình Nam dù mới trưởng thành nhưng cao to vạm vỡ, chiếm không gian khiến ghế ngồi chật chội hẳn.
Trình Quy hỏi tôi trong nhà còn nguyên liệu gì, tôi nghĩ kỹ xem lần trước dì giúp việc mua gì còn thừa.
Trong xe, chỉ có tôi và Trình Quy trò chuyện. Trình Nam thì im lặng chơi điện thoại.
Cậu ta hình như bị tăng động, ngồi dạng chân, đầu gối cứ tì vào tôi mà lắc qua lắc lại.
Tôi liếc xuống, vươn tay véo thẳng vào đùi cậu ta một phát đau điếng.
“Á á á! Chị làm gì đấy! Em có đụng gì chị đâu!”
Tôi nói:
“Không biết ngồi yên thì chặt chân đấy.”
Cậu ta lập tức co chân lại, không dám nghịch điện thoại nữa, u sầu nhìn ra đường.
Đến nơi, Trình Quy đi trước, Trình Nam thì rụt rè theo tôi, khẽ nói:
“Em không định vô công ty chị làm đâu…”
“Chị đừng nghe ba mẹ nói bậy, em chỉ muốn ăn no chờ chết thôi, chẳng có chí khí gì đâu.”
Cậu ta cúi đầu, mái tóc vàng hoe lấp lánh đung đưa trước mặt tôi.
Tôi không khách sáo, đưa tay vò đầu một cái:
“Chị biết. Có chị ở đây, dù em có ý cũng vô ích.”
“Đời em chỉ có hai con đường: hoặc khởi nghiệp, hoặc làm chim hoàng yến ngoan ngoãn.”
Trình Nam chưa từng bị ai vò đầu như vậy, rõ ràng là muốn mắng tôi mà không dám, sợ bị đánh gục luôn.
Với cha, Tần Ứng Khê này chỉ cãi tay đôi. Nhưng với Trình Nam – thật sự là động tay đấy.