Sau Khi Chia Tay, Ai Cũng Giành Làm Bạn Trai Tôi

Chương 8

Chương 8
Dạo gần đây tôi đầu tư một bộ phim lớn, đạo diễn có mời tôi tới phim trường xem thử.
Tới nơi, anh ta đang cãi nhau với ai đó.
Nhìn kỹ lại, là người quen.
Em trai của Lục Diễn Chu – Lục Thịnh.
Tôi lờ mờ nhớ trước đây Lục Diễn Chu từng nhắc qua, nói thằng em này vài năm trước nổi hứng, giấu thân phận chui vào giới giải trí, đóng một bộ phim, nhờ ngoại hình và diễn xuất mà nổi lên như diều gặp gió.
Nhưng vì không trụ lại lâu, thêm cái tính làm việc theo cảm hứng, danh tiếng trên mạng cũng lên xuống thất thường – nửa đen nửa đỏ.
Đạo diễn thấy tôi đến, vội dừng cãi vã với Lục Thịnh, bước nhanh về phía tôi.
Tôi bảo anh ta cứ làm việc đi, tôi chỉ ghé qua xem rồi đi ngay.
Lục Thịnh thấy tôi, hừ nhẹ một tiếng, trong mắt ánh lên vẻ gì đó khó hiểu.
Tôi chẳng thèm chào, cũng không vạch trần thân phận của hắn.
Lúc hắn lướt qua, còn cố tình chạm nhẹ vào tôi, đầu ngón tay móc lấy ngón út của tôi – nhẹ như gió thoảng, chẳng lưu lại giây nào.
Giả vờ như vô tình.
Buổi trưa tôi nghỉ ngơi trong phòng riêng, cửa bị ai đó lặng lẽ đẩy ra.
Ngước lên thì thấy một mỹ thiếu niên mặc cổ trang bước vào, phong tư linh động hệt như từ màn ảnh bước ra.
Lục Thịnh quay xong phân đoạn hôm nay, chưa vội tẩy trang, mở cửa phòng đầu tư mà đi vào.
Tôi chống cằm nhìn hắn:
“Tìm tôi làm gì? Quay xong rồi à?”
Lục Thịnh trừng tôi một cái.
Vai hắn đóng đang ở trong kỹ viện, nên hôm nay mặc đồ khá mỏng manh. Cả người khoác lụa đỏ xuyên thấu, theo từng bước chân mà bay lượn, trang sức loang loáng, cứ như một đóa yêu đào.
Gương mặt còn non nớt, má còn thịt, mặc đồ lộng lẫy thế này lại càng thấy… dễ thương.
Lại có chút quyến rũ khó tả.
“Tôi thấy chị vừa ra ngoài xin chữ ký nam chính. Anh ta đẹp trai hơn em à?”
Dĩ nhiên là không.
Tôi giải thích:
“Xin cho em gái cùng mẹ khác cha thôi.”
Con gái mẹ tôi, quan hệ không tệ. Là fan cứng nam chính, nên tiện thể tôi xin luôn.
Lục Thịnh nghe xong cũng không thấy sắc mặt khá hơn, nhìn tôi vẫn chẳng vui vẻ gì. Mà thật ra ánh mắt hắn nhìn tôi chưa bao giờ dễ chịu cả.
Không thế thì tôi đã chẳng lưu tên hắn là "Mắt cá chết" trong danh bạ.
Nói thật, đôi mắt đó là thứ duy nhất tôi công nhận là đẹp – mỗi lần hắn liếc mắt đều như đang thả thính.
Lục Thịnh cau có kể:
“Con nhỏ nữ ba mới nhảy dù vô đoàn, còn mang theo nhà đầu tư, muốn thêm đất diễn. Đạo diễn còn tính để em đóng cảnh tình cảm với cô ta.”
“Em không chịu, nên mới cãi nhau. Không phải do em cố tình gây chuyện đâu.”
Có lẽ để hợp với vai diễn, trên người hắn có mùi phấn son thoang thoảng, hơi hướng hoa cỏ, không đến mức khó ngửi.
Hắn nghiêng người lại gần:
“Chị là nhà đầu tư chính mà, giúp xử lý vụ này đi. Đừng để họ sửa kịch bản lung tung, em không muốn đóng tình cảm.”
“Chị cũng không muốn phim bị bôi bẩn rồi chiếu chẳng ai xem, lỗ vốn đúng không?”
Nói như hăm dọa, nhưng đôi mắt kia lại lấp lánh như muốn nũng nịu: "Bênh em đi mà~"
Tôi thầm nghĩ, trẻ con đúng là biết cách làm nũng thật.
“Biết rồi, lát tôi sẽ nhắc đạo diễn. Còn cậu thì diễn cho nghiêm túc, đừng làm hỏng đấy.”
Vừa dứt câu "đừng làm hỏng", Lục Thịnh lập tức dựng lông lên như mèo bị giẫm đuôi:
“Ý chị là sao? Chị chê em diễn dở? Chị chưa từng quan tâm đến em đúng không!”
“Chị không ở với anh em à? Ảnh chưa bao giờ rủ chị xem phim em đóng?!”
“Ảnh làm anh kiểu gì vậy!”
Tôi thực sự không ngờ một câu tiện miệng của mình khiến hắn phản ứng dữ vậy.
Thú thật là… tôi chưa từng xem hắn đóng phim.
Lục Diễn Chu có phát điên thì mới rủ tôi xem.
Giờ nhìn Lục Thịnh trợn mắt, móng vuốt như sắp cào tôi, tưởng tôi phải dỗ cho bằng được.
Miệng thì đòi giải thích, mà ánh mắt lại viết rõ: “Dỗ em đi!”
Thật sự là một đứa ngoài lạnh trong nóng, giỏi giả bộ.
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Tôi không có ý đó, công việc bận, không có thời gian coi phim thôi. Mới nãy nhìn cậu diễn ngoài sân, cảm giác nhập vai tốt đấy. Trước đám đông mà vẫn giữ vững tâm lý, không hề lúng túng.”
“Giỏi thật.”
Lông mày Lục Thịnh giãn ra một chút. “Còn gì nữa?”
Tôi nhướng mày:
“Tôi đâu phải nhà phê bình chuyên nghiệp mà biết khen hoa mỹ. Cậu là người đầu tiên tôi khen như vậy rồi.”
Lục Thịnh hoàn toàn thư giãn, cong môi cười:
“Vậy chị dâu diễn cùng em một đoạn đi.”
Tôi chau mày:
“Còn gọi chị dâu à? Chị chia tay với anh cậu rồi đấy.”
“Muốn diễn thì tìm bạn diễn khác, tôi đâu biết thoại.”
Lục Thịnh đi vòng qua bàn, vạt váy đỏ tung lên một đường cong xinh đẹp, kéo theo mùi hương ngòn ngọt.
Trang sức rung lên leng keng.
Cậu ta đúng là một “tiểu công tử” xinh đẹp.
Tôi dựa lưng vào ghế, thờ ơ nhìn cậu ta sải bước tới gần.
Chắc từng được huấn luyện nghi lễ trước khi quay, đến cả cách đi cũng toát lên vẻ tao nhã.
Lục Thịnh dúi kịch bản vào tay tôi.
“Mấy người khác em lười hợp tác. Chị chỉ cần đọc thoại thôi, không cần diễn.”
Người ngoài hay đồn cậu ta chảnh, chắc không phải lời đồn vô căn cứ.
Tôi liếc sơ kịch bản – thoại tôi không nhiều, gần như không có. Chủ yếu là hành động.
Ừm… toàn là cảnh quyến rũ.
Tôi đành làm cái cọc gỗ bị quyến rũ.
Tôi quăng kịch bản đi, ngước mắt:
“Diễn đi.”
Lục Thịnh quả nhiên có thiên phú, nhập vai rất nhanh.
Vào vai rồi, đôi mắt kia thật sự là vũ khí trí mạng.
Có khoảnh khắc, tôi thực sự có cảm giác mình là tên thiếu gia trác táng đang nằm trong kỹ viện bị câu dẫn.
Ngón tay hắn lướt nhẹ qua mặt tôi, người rời đi rồi mà lụa đỏ vẫn vương lại, mơn man trên da thịt.
Trang phục – lẫn người – đều chiếm hết lợi thế.
Vậy mà ánh mắt hắn vẫn còn vương vẻ bướng bỉnh, như thể bản thân bị ép quyến rũ, còn tôi là người cưỡng ép.
Tôi làm theo kịch bản, tóm lấy dải lụa sắp tuột khỏi tay hắn, khẽ kéo một cái.
Lục Thịnh nhào tới, nửa người đè lên tôi, tấm sa đỏ phủ lên tôi kín mít.
Hắn nằm trên đùi tôi, ngước lên nhìn, tóc đen rũ xuống lượn trong khuỷu tay tôi.
Trang sức lạnh lẽo chạm vào người khiến tôi ớn sống lưng.
Tôi cầm lấy kịch bản, xem tiếp đoạn sau.
“Có cảnh hôn?”
Tôi nhìn xuống môi hắn – lớp son đào đã bị lem, phấn môi loang ra ngoài, trông vừa mệt mỏi lại… quyến rũ.
“Tiếp không?” – tôi hỏi.
Lục Thịnh giả vờ nghiêm túc: “Chị cho thì em diễn.”
Muốn lợi dụng thì nói thẳng, vòng vo làm gì.
Hắn thấy tôi không trả lời, bắt đầu lết người lên người tôi:
“Chị dâu…”
Tôi túm má hắn kéo lại:
“Còn gọi chị dâu làm gì?”
Má bị tôi kéo đỏ ửng, hắn ấp úng: “Người ta thích cảm giác cấm kỵ mà… chị không thích à?”
Tôi kéo áo hắn lên lại – rớt thêm nữa là khỏi mặc gì luôn.
Hắn sụt sịt mũi:
“Ai chẳng thích cứu kỹ nữ? Em chọn kịch bản này là vì chị mà. Chị không muốn cứu em à?”
Tôi chạm nhẹ bông tai gắn đá quý:
“Đeo đồ quý thế này mà cũng cần cứu à?”
“Bảo không biết diễn tình cảm mà tôi thấy cậu nhập vai trơn tru quá đấy.”
Cái mặt xinh thế, đúng ra nên đóng ngôn tình thần tượng. Vậy mà từ chối mọi vai tình cảm.
Lục Thịnh hừ nhẹ:
“Đây gọi là cảm xúc thật, người khác em không làm được.”
Tôi nhìn kịch bản một chút là biết – người được quyến rũ đáng lẽ là nữ.
“Chị không muốn nếm thử sao?” – hắn chỉ môi mình – “Chị toàn hôn anh trai em, không thấy tiếc à? Em còn dùng son vị đào…”
Nói gì thì nói, cái đứa nhỏ này đúng là có tài bẩm sinh… nhưng cũng đúng là phiền phức.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất