Chương 32: Cho 【 bé thỏ trắng thích khóc 】 tới cửa phục vụ
Rời đi về sau, Thẩm Thanh Nguyệt ngồi ở phía sau ôm Tô Vân, yếu ớt nói:
"Lão công, thật xin lỗi, vì em mà anh gặp chuyện. . ."
"Ai ~ Nói bậy bạ gì đâu, người ưu tú luôn dễ dàng bị người ghen tỵ mà."
"Anh phải nhớ kỹ một câu, nếu em chỉ trích người khác, là do bản thân hắn có vấn đề."
"Còn người khác chỉ trích em, là do tố chất của hắn có vấn đề, tóm lại em không có vấn đề!"
"Bất quá, chúng ta không thể vì cái tên thiếu răng đó không có xe điện, mà kỳ thị hắn! Hiểu không?"
Tô Vân nói một cách rất nghiêm túc.
Khóe miệng Thẩm Thanh Nguyệt chậm rãi giương lên, lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Lão công, anh thật là biết suy nghĩ!"
"Làm sao mà anh có thể mỗi ngày vui vẻ như vậy, có bí quyết gì sao?"
Tô Vân gật đầu, một thân chính khí nói:
"Đương nhiên là có! Bí quyết để vui vẻ thật ra rất đơn giản, bất quá chắc chắn là em không làm được."
"Vì sao?"
Thẩm Thanh Nguyệt nghiêng đầu, tò mò hỏi.
Nụ cười trên mặt Tô Vân dần dần trở nên gian xảo.
"Bởi vì anh luôn luôn tâm niệm một điều, đó là nguyên tắc không hao tổn bên trong, không so đo hơn thua. . ."
"Nghèo chơi xe, giàu chơi đồng hồ, không có tiền thì anh chơi chim."
"Nằm ườn trên giường mà đạo lý, vui vẻ được giây nào hay giây đó."
Thẩm Thanh Nguyệt: . . .
. . .
Cưỡi xe, hai người dọc theo bờ sông lượn lờ đến tận trưa.
Chở hoa khôi của trường, thêm vào đó nhan trị của Tô Vân lại quá đỉnh, không biết đã khiến bao nhiêu người đi đường phải ngoái nhìn.
Mà Thẩm Thanh Nguyệt, cũng ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, rất hưởng thụ cuộc sống của hai người.
Nàng cảm thấy. . . rất ngọt ngào, có người quan tâm, có người yêu thương thật tuyệt vời.
Cho đến khi xe hết điện, màn khoe khoang này mới coi như kết thúc.
Tô Vân gọi xe kéo đem Nhã Địch kéo về.
Có tiền thích làm gì thì làm!
Sau khi về đến nhà, Tô Vân cũng không vội vàng bày trận ngay, việc này không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được.
"Lão công, anh mau đi tắm rửa đi, em tắm rửa xong rồi, chuẩn bị đọc sách học bài."
"Ngày mai thi rồi. . . Ban ngày em phải đọc sách rồi, không thể ở bên anh được!"
Thẩm Thanh Nguyệt đi dép lê, từ phòng tắm đi ra.
Vừa xoa tóc, đôi bàn chân nhỏ nhắn vừa lộp cộp lộp cộp đi đến, áy náy nói.
Tô Vân hít hà, tóc thơm quá.
"Việc học quan trọng, đợi tắm rửa xong, anh cũng phải tìm chút việc mà làm!"
"Hôm nay Vương lão gia tử cho anh một cái trang web đặc biệt, vừa hay nghiên cứu một chút."
Hắn rời khỏi nhà Thẩm Thanh Nguyệt, trở về phòng trọ cách đó ba mươi mét.
Bước vào phòng tắm, nhanh chóng giải quyết xong.
Sau khi ra ngoài hắn đi vào phòng ngủ chính, phát hiện Chu Nhuyễn Nhuyễn đã bò ra khỏi cái bọc đựng xác, đang cầm chổi lau nhà làm vệ sinh.
Tô Vân khẽ gật đầu, lấy ra bốn khối Bát Quái Kính đặt ở bên cửa sổ, để ánh trăng phản xạ vào, chiếu lên người cương thi.
"Làm xong thì tu luyện đi!"
Sau khi ra lệnh, hắn liền nằm xuống giường ở phòng ngủ phụ.
Mở trình duyệt, nhập địa chỉ Internet mà Vương lão đã cho.
Quỷ quái ám võng. . .
"Thông suốt!"
"Nhiều bài đăng thế này!"
Diễn đàn trên ám võng này, tràn ngập đủ loại bài đăng.
Người đăng đến từ khắp nơi, cả trong và ngoài nước.
【 Vụ án con trai lạc đường: Tọa độ Ma Đô, hôm qua tôi lái chiếc Lamborghini đi chợ nông sản mua đồ ăn, vô tình làm lạc mất con trai, hiện đang tìm kiếm manh mối, con trai mặc quần yếm, đi giày thể thao, trên cổ có sợi xích sắt, không ăn thức ăn cho chó, thích ăn thịt. . . Tiền thưởng một vạn! 】
【 Gần đây ngày nào cũng bị sốt, tìm một đạo trưởng trừ tà, tuổi từ mười tám đến hai mươi lăm, phải mặc tất trắng đến tận cửa, tiền thưởng ba ngàn. 】
【 Gợi ý tầm long: Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy rồng, nên muốn tìm một con rồng để mở mang kiến thức, nếu có đại sư nào làm được, xin hậu tạ mười vạn. 】
. . .
Nhìn những thứ trên này, Tô Vân vò đầu bứt tai.
"Ngọa tào! Cái gì thế này?"
"Tìm chó thì cứ nói là tìm chó đi, còn tưởng thật là tìm con trai, nghe qua cẩu nương dưỡng rồi, đây là lần đầu tiên thấy tự chửi mình là chó cái."
"Còn có cái này, anh đi chơi gái thì cứ nói là chơi gái đi, chuyện có lớn đâu mà làm thần thần bí bí, cứ như đặc vụ gặp mặt ấy."
"Tìm rồng thì càng không hợp lẽ thường, Long Đô là do nhà nước quản lý, có phải muốn gặp là gặp được đâu? Đi chân tắm thành mà tìm, có khi còn kiếm được một con rồng cho anh phục vụ ấy!"
Tô Vân lắc đầu, cái diễn đàn này chắc không nghiêm chỉnh gì rồi.
Còn loạn hơn cả Tiểu Hoàng Thư nữa!
Căn bản không tìm được mấy thứ hữu dụng.
Cũng phải. . . Người bình thường, ai lại lên cái trang quỷ quái ám võng này mà chơi?
Đang lúc hắn chuẩn bị chuyển sang Douyin, xem mấy cô nàng streamer xinh tươi thì một bài đăng không đáng chú ý lọt vào mắt hắn.
【 Tọa độ: Tây huyện, Tương tỉnh, tôi là một giảng viên đại học, gần đây cứ liên tục gặp phải chuyện kỳ lạ, mỗi khi trời tối lại cảm thấy có ai đó bóp cổ tôi, muốn giết tôi. 】
【 Hiện tại tôi đang tìm một cao nhân giúp đỡ, mong có thể giúp tôi thoát khỏi khốn cảnh này, thù lao một vạn, điện thoại: XXX XXX XXXX 】
Tô Vân nhíu mày: "Cái này nghe có vẻ phù hợp với mình, mà lại khoảng cách cũng gần, chỉ trong vòng 10KM?"
"Chỉ là cái một vạn tệ này. . ."
Hắn bỗng nhiên tự cho mình một cái bạt tai.
Kiếm được cả đống tiền lớn rồi mà vẫn còn thấy ít một vạn tệ à?
Trước kia trong thôn đưa tiễn mấy ông lão kia, có khi còn có mấy trăm tệ một vụ ấy chứ. . .
"Liên lạc thử xem. . ."
Hắn gọi theo số điện thoại.
Rất nhanh đã có người nhấc máy, giọng nói của đối phương rất truyền cảm, còn mang theo một chút uy nghiêm.
Tô Vân thầm kêu lên: "Không hổ là giảng viên, năm xưa chủ nhiệm lớp cũng nói chuyện kiểu này. . ."
Sau khi cúp điện thoại, hai người kết bạn Wechat.
‘Chào cô, tôi chuyên trừ quỷ bắt ma, giải quyết các loại sự kiện linh dị, có thể đến tận nhà cung cấp dịch vụ, không hài lòng không lấy tiền. '
‘Không biết khi nào thì cô giáo có thời gian, tôi đến xem cho cô một chút nhé? '
Tô Vân gửi đi hai dòng tin nhắn, lại gửi mấy tấm ảnh chụp bùa vàng và pháp khí của mình qua.
Thấy đồ nghề đầy đủ, nữ giảng viên cũng rất mừng rỡ.
‘Đại sư à, hai ngày này đúng vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, tôi phải cho sinh viên lên lớp, hay là. . . '
‘Cuối tuần này tôi. . . đợi cô? '
‘Tôi tin tưởng đại sư có thể giúp tôi giải quyết được khó khăn này, đúng không? '
Tin nhắn được trả lời ngay lập tức.
Nhưng Tô Vân lại hít một ngụm khí lạnh.
Cuối tuần này tôi?
Cái này. . . cái này cái này. . .
Đây là lời mời gọi hổ lang, muốn mình bán thân à?
Bây giờ các cô giáo đều táo bạo như vậy rồi à?
Tô mỗ tôi phẩm hạnh cao thượng, không cung cấp loại dịch vụ này đâu!
Đang định từ chối, chuẩn bị soạn tin, đối phương bỗng nhiên gửi đến một tấm ảnh tự chụp.
Trong ảnh, người phụ nữ có ngũ quan tinh xảo, tỷ lệ hài hòa, không một vết mụn hay sẹo, da mặt vô cùng mịn màng.
Trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng, mái tóc rẽ ngôi giữa buông xõa hai bên vai, ngồi trước bàn sách.
Toàn thân toát ra một vẻ đẹp trí tuệ, giống như một người chị gái tâm lý, nhìn là biết xuất thân khuê các, đầy mình tri thức.
Chỉ nhìn tấm ảnh này thôi thì ít nhất cũng phải chấm được 94 điểm, còn xinh hơn mấy cô nàng hot girl trên mạng nhiều.
Chỉ là, giữa hai hàng lông mày của người phụ nữ có một vệt hắc khí, trông vô cùng mệt mỏi và tiều tụy.
Tô Vân vội rút lại một câu. . .
‘Không hổ là cô giáo, cô nhìn người thật chuẩn! '
‘Cuối tuần này cô. . . gửi cho tôi địa chỉ đi, tôi đảm bảo sẽ đến! '
‘Mặt khác, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tình hình của cô giáo không được lạc quan lắm, có thể xảy ra chuyện bất ngờ lúc nào không hay, tốt nhất nên tìm một người bạn thân dương khí dồi dào hoặc là bạn trai ở bên cạnh cô. '
Ở đầu dây bên kia, cô giáo nhìn thấy dòng tin nhắn này, trong mắt lộ ra vài phần khác lạ.
Chẳng phải chính mình cũng có cảm giác như sắp chết đến nơi hay sao. . .
Không được, xem ra hai ngày tới phải nhờ Thiết Ngưu đến ở cùng mình mới được!
Ôm Hương Hương vào lòng, cô ngủ một giấc ngon giấc.
. . .
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã hai ngày.
Trong hai ngày này, Thẩm Thanh Nguyệt bận đi học, chỉ là buổi tối mới về ngủ một chút.
Tô Vân cũng vô cùng bận rộn, lấy căn hộ của Thẩm Vinh làm trung tâm.
Dùng 108 khối ngọc thạch, bày ra Bát Quái Âm Dương Tử Mẫu trận.
Trận này kết hợp Bát Quái và Âm Dương Ngũ Hành, có thể điều tiết khí trường môi trường, có thể chống lại sự xâm nhập của các thế lực tà ác bên ngoài.
Lại lấy chủy thủ gỗ sét đánh 300 năm, đặt vào trong trận.
Hai căn hộ, lập tức bị bao phủ bởi Ngũ Hành Chi Khí.
Ở một bên khác, Nhậm Doanh Doanh cũng bị Tống Yên lôi kéo đến ngủ cùng mấy ngày.
Trong thời gian này, cô cố ý không chủ động nhắn tin cho Tô Vân, muốn để đối phương chủ động liên lạc.
Nhưng ai ngờ. . . Tô Vân còn giữ thái độ bình thản hơn cả cô, sau khi cầm tiền thưởng dường như đã quên luôn sự tồn tại của cô, hoàn toàn không liên lạc gì cả.
Sau khi tỉnh ngủ, cô không nhịn được nữa, cuối cùng cũng mở Wechat, kiếm cớ để hàn huyên với Tô Vân.
"Ngưu Ngưu, hôm nay nhìn anh có vẻ vui vẻ hơn nhiều nhỉ?"
"Mấy hôm trước anh cứ rầu rĩ không vui, không yên lòng, anh đang nhắn tin với ai đấy?"
"Không lẽ là bạn gái à? Sao mà khóe miệng cứ tủm tỉm cười suốt thế?"
Chủ nhật được nghỉ.
Tống Yên sau khi tỉnh giấc, đang ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng ẩm.
Nhìn Nhậm Doanh Doanh cứ ba ba ba nhắn tin Wechat mãi, không khỏi tò mò hỏi một câu.
"Không có. . . Chỉ là một tên hỗn đản, em đang cãi nhau với hắn thôi!"
"Cái gì? Cãi nhau à? Đưa Wechat cho chị, chị giúp em cãi cho!"
Tỷ muội tình thâm, Tống Yên lập tức rút đao tương trợ.
Nhậm Doanh Doanh nằm trên giường, vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, cãi nhau xong rồi, tên kia nói có một công việc, đang trên đường đến nhà khách hàng."
"Còn nói, sau này nếu cục cảnh sát có việc, sẽ nhờ em giới thiệu thêm để kiếm tiền thưởng, để cảm ơn em, hắn định mời em đi ăn cơm, nhưng em không có đồng ý."
Tống Yên bừng tỉnh ngộ: "Thì ra là như vậy, kéo mối làm quen à. . ."
"À mà, hôm nay em không đi làm à? Sao còn chưa ra ngoài?"
Tống Yên có chút sốt ruột, nhắc đến khách hàng, cô nhớ ra mình cũng mời người ta đến mà.
Lát nữa vị đại sư kia đến, không thể để Nhậm Doanh Doanh ở nhà mà chứng kiến trò cười của cô được.
Lần trước người ta giới thiệu đại sư cho cô, cô vì sĩ diện mà không chịu đồng ý.
Giờ mà đụng mặt nhau thì phải giải thích thế nào?
Còn nói tốt là bạn thân mà lại không tin cô, lại đi tin người ngoài chứ?