Sau Khi Chia Tay, Ta Luyện Bạn Gái Cũ Thành Cương Thi

Chương 31: Tô Vân: Ta mắc chứng sợ "của quý"

Chương 31: Tô Vân: Ta mắc chứng sợ "của quý"
"Joker đúng là mình rồi. . ."
Vương lão trong lòng tràn đầy vị đắng chát, mười năm tuổi đời của sét đánh mộc có thể nói là không tệ.
Năm mươi năm là cực phẩm, trăm năm thì có thể ngộ, nhưng không thể cầu.
Ba trăm năm. . .
Vậy thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết, dù sao hắn đây là lần đầu tiên gặp.
Bởi vì gỗ táo có thể sống đến trăm năm đã là rất hiếm, càng lâu năm càng thêm hiếm.
Có thể đạt tới ba trăm năm tuổi đời, lại bị sét đánh trúng, mà vẫn còn sống sót, có thể nói là một loại trân bảo hiếm thấy.
Mấy trăm vạn cũng chưa chắc mua được một khối!
Về phần năm tuổi đời còn cao hơn nữa, kia đã là Thụ Yêu rồi, ngươi còn muốn đi lấy mộc?
Nó sẽ lấy tim gan tỳ phổi thận của ngươi để nhắm rượu đấy!
"Hô. . . Không ngờ tới, lão đầu ta đời này còn có thể nhìn thấy bực này truyền thuyết chi vật."
"Chết cũng không tiếc nha!"
"Mà lại đầu gỗ này lôi tính rất mạnh, bảo tồn lại cực kỳ tốt, xem xét thủ pháp lấy mộc cũng đã biết là cao siêu tuyệt đỉnh!"
Hắn cẩn thận từng li từng tí sờ lên cây chủy thủ.
Phía trên truyền đến chính khí cùng Lôi Điện chi lực, hoàn toàn không phải loại gỗ táo năm mươi năm tuổi có thể so sánh được.
Thế nhân chỉ biết sét đánh mộc tốt, lại không biết trong đó có nhiều sự giảng cứu.
Trong mắt người bình thường, sét đánh gỗ đào là tốt nhất, bởi vì gỗ đào có tác dụng ích tà.
Nhưng trong mắt người trong nghề, lại là gỗ táo tốt nhất, phần lớn pháp khí làm từ mộc đều là dùng gỗ táo để chế tác.
Trong mắt thầy phong thủy, sét đánh ngân hạnh mộc là tốt nhất, la bàn từ xưa đến nay vật liệu tốt nhất cũng chính là ngân hạnh.
Mà ở những người bên cửa Tả Đạo, sét đánh hòe mộc lại là tốt nhất. . . Bởi vì bọn hắn cần hòe mộc để đạt tới mục đích chiêu quỷ của mình.
Ngoài ra, sét đánh mộc còn phân ra âm mộc cùng dương mộc.
Đúng như tên gọi, người dương dùng dương mộc, người âm dùng âm mộc.
Việc lấy sét đánh mộc cũng có rất nhiều giảng cứu, vì vậy nó lại càng thêm hiếm, cũng không phải cứ cầm đao chặt về là được.
Lấy mộc trước tiên cần chọn ngày lành tháng tốt, khi lấy mộc thì xung quanh không thể có người hoặc động vật đi qua.
Phải dùng vải đỏ che kín đầu gỗ, dùng thủ pháp đặc biệt để khóa lôi tính vào bên trong đầu gỗ.
Cuối cùng dùng lưỡi búa để chặt đầu gỗ, không được dùng đao.
Sau khi thu hồi về nhà, đầu gỗ còn không được chạm đất, không thể để nó tiếp xúc với địa khí.
Cây chủy thủ trong tay Tô Vân này, rất hiển nhiên là do Lôi Kinh Tử tạo tác, tức là nơi tiếp cận nhất với Thiên Lôi.
Vô luận là vật liệu, lôi tính, thủ pháp khai thác hay pháp lệnh điêu khắc, đều thuộc vào hàng đứng đầu nhất!
"Sách! Thực sự quá tuyệt vời, những vết tích do lôi điện hun này đơn giản chính là một tác phẩm nghệ thuật, vô cùng xinh đẹp!"
"Cảm tạ đại sư đã giúp tiểu lão nhân mở rộng tầm mắt, thấy được cái gì gọi là chân chính là bảo bối."
"Mở mang tầm mắt! Quá mở mang tầm mắt!"
Vương lão đem chủy thủ trả lại, cúi mình vái chào.
Tô Vân tránh sang một bên, cười nói: "Không cần như thế, ngươi ta có duyên thôi, người bình thường thì có ai hiểu được những điều này, ta lấy ra họ cũng không biết."
Thẩm Thanh Nguyệt rụt rè giơ tay lên: "Ví dụ như ta. . . Liền không biết."
Vương lão cười ha ha: "Tốt tốt tốt, tốt một cái hữu duyên, đã như vậy. . ."
"Đại sư đã đến đây, thì bên trong phác thạch tùy ý chọn lựa, cứ tùy tiện cầm!"
Tô Vân có chút ngại ngùng: "Cái này không hay lắm đâu?"
Vương lão khoát tay: "Mấy viên nguyên ngọc thạch thì đáng giá mấy đồng tiền chứ? Coi như là kết giao bằng hữu mà thôi!"
Tô Vân tươi cười rạng rỡ: "Vậy ta liền không khách khí nữa. . ."
Trên đời làm việc, nhiều thêm một nhân mạch thì sẽ có thêm một con đường.
Có thể xuất ra cây chủy thủ ba trăm năm sét đánh gỗ táo, có thể là hạng người đơn giản sao?
Đừng thấy Tô Vân tuổi còn trẻ, nếu nói đằng sau hắn không có truyền thừa gì, dù có đánh chết Nhậm Doanh Doanh, Vương lão cũng sẽ không tin.
Nhậm Doanh Doanh: Lão nương xin đạp mã cám ơn ngươi!
Sau khi chọn xong đá, Tô Vân cùng đối phương trao đổi phương thức liên lạc.
Vương lão còn muốn hắn lưu lại địa chỉ nhà, hẹn thời gian để cho người ta lái xe bán tải chở đến tận nhà cho hắn.
"À, đúng rồi lão gia tử, ngươi có biết hay không về sự kiện Huyền Môn quốc vận chiến lúc trước?"
"Quốc vận chiến? Biết một chút, nhưng không nhiều lắm!"
Vương lão gật đầu.
Tô Vân cười hỏi: "Vậy có biết kẻ địch đều đến từ những môn phái nào không?"
Vương lão lắc đầu: "Cái này. . . Không rõ lắm, có lẽ ngươi phải đi tìm những nơi truyền thừa của họ thì mới có thể hỏi thăm được."
"Ta nhớ mang máng hình như có một cái Toàn Chân đạo quan lúc trước cũng tham dự vào, nghe nói có không ít đạo trưởng đã chết."
"Về sau liền suy tàn không gượng dậy nổi, không còn được hương hỏa như ngày xưa, nếu không có phú thương quyên tiền tu sửa lại, thì có lẽ cũng đã bị dỡ bỏ rồi."
"Có lẽ ngươi có thể tìm đến bọn họ để hỏi thăm một chút, bất quá bọn hắn chưa chắc sẽ nói cho ngươi biết."
Tô Vân thở dài, xem ra việc báo thù cho cha mình có chút khó khăn đây.
Lúc trước cha hắn bàn giao hậu sự, nói nếu không giao phó xong thì sẽ không nhắm mắt được, lưu lại một đống lớn cục diện rối rắm để chính hắn phải tự mình tìm tòi.
"Đi từng bước xem từng bước vậy! Dù sao cho dù ta không tìm đến bọn chúng, thì tương lai bọn chúng cũng sẽ tìm tới cửa, chém giết hết những người Huyền Môn như chúng ta."
Sau khi rời khỏi tiệm đồ cổ, Thẩm Thanh Nguyệt vẫn còn trong trạng thái mộng bức.
"Lão công, cây chủy thủ này thật sự lợi hại đến vậy sao?"
"Em thấy lão gia gia kia có vẻ rất kinh ngạc."
Tô Vân cười nói: "Có thể nói như vậy. . . Nếu sét đánh mộc có đẳng cấp, thì năm mươi năm chỉ là một chiếc xe bán tải, còn cái này của anh chính là Rolls-Royce."
"Dùng nó để đánh lệ quỷ, thì cũng giống như lấy đạn hạt nhân để bắn con muỗi vậy."
"Còn mấy loại trên thị trường rao bán mấy trăm năm tuổi, tất cả đều chỉ là lừa đảo!"
"Lát nữa anh sẽ chọn một khối, tự mình điêu khắc cho em một món đồ chơi nhỏ, để cho em mang theo hộ thân, để em không gặp phải những thứ bẩn thỉu khi học y giải phẫu."
Thẩm Thanh Nguyệt cảm động muốn khóc, hóa ra lão công vẫn luôn quan tâm em.
Thế mà lúc nào anh cũng nghĩ cho em. . .
Anh ấy thật sự rất yêu em!
"Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
"Mua xe! Không có xe thì bất tiện!"
Có tiền rồi, Tô Vân đương nhiên phải nâng cao chất lượng cuộc sống của mình.
Hắn đã đang huyễn tưởng, cảnh tự mình lái xe, bên cạnh là cô giáo hoa thanh thuần cùng nhau ngắm gió.
Lão Đăng ơi, trên trời có linh thiêng thấy không?
Ta cũng có tiền đồ rồi đây, cũng sắp mua xe rồi!
Hai người đón xe đi đến khu ô tô.
Do kinh tế đình trệ, các đại nhãn hiệu đều đang thực hiện chương trình giảm giá, một lượng lớn ô tô được trưng bày ở trên đất trống.
Tô Vân nhắm ngay khu triển lãm Audi rồi chạy thẳng đến.
Nhìn thấy Tô Vân mặc trên người bộ hàng hiệu mấy vạn tệ, lại còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp như vậy.
Một đám nhân viên bán hàng vô cùng cung kính, tranh nhau đến để phục vụ.
Những nữ nhân viên bán hàng chậm chân, đều nhao nhao thở dài.
"Đẹp trai lại còn nhiều tiền như vậy, tiếc thật. . ."
"Cô gái bên cạnh anh ta cũng không hề kém cạnh đâu, nhan trị 95 điểm, cộng thêm khí chất thanh thuần thì ít nhất cũng phải 98 điểm!"
"Tỷ muội, các cô thấy sao về đôi này?"
"Còn có thể thấy sao nữa, một người là chủ tịch, một người là đã sớm hiểu chuyện thôi. . ."
Sau một hồi đi dạo, Tô Vân cảm thấy không hài lòng về Audi cho lắm.
Không vì gì khác, những nhân viên bán hàng kia thế mà còn muốn tán tỉnh hắn? Sao có thể được!
Cuối cùng, hắn mua xe ở hãng bên cạnh là Nhã Địch. . .
Không phải vì không mua nổi Audi, mà là Nhã Địch có tính năng giá thành tốt hơn.
Đúng lúc hắn đang cưỡi con lừa điện nhỏ yêu dấu, đội mũ bảo hiểm chở Thẩm Thanh Nguyệt rời đi.
Một giọng nữ nhân truyền đến.
"Thẩm Thanh Nguyệt?"
"Ừm? Triệu Lỵ Lỵ? Sao cậu lại ở đây?"
Nhìn lại, một cô gái nhuộm tóc vàng, đeo khuyên mũi, mặc quần soóc cao bồi ngắn và áo hở eo đi đến.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông tầm 34-35 tuổi, người đàn ông kia vẻ mặt kiêu căng, cũng mặc những bộ đồ rất nổi bật.
"Tớ vì cái gì lại không thể ở đây? Triệu ca của tớ đã hứa mua cho tớ một chiếc A3 rồi mà, đây không phải là đang đến để lấy xe sao."
"Sao nào, cậu cũng đến mua xe à? Cậu mua được không?"
"Ồ, hóa ra cô giáo hoa thanh thuần cũng có bạn trai rồi đấy à? Cơ mà nhìn thực lực thì có vẻ không ra gì cho lắm nhỉ, lại còn đi Nhã Địch cơ đấy?"
"Ha ha ha! Còn là giáo hoa nữa chứ, cậu có chỗ nào so được với tớ?"
"Nhìn Triệu ca mà xem, phú nhị đại đấy! Công ty xây dựng lớn nhất huyện ta, chính là nhà anh ấy!"
Người phụ nữ nói chuyện rất cay nghiệt, từng câu từng chữ đều mang theo sự mỉa mai và khoe khoang.
Thẩm Thanh Nguyệt cũng không muốn để ý đến cô ta, ôm eo Tô Vân nhỏ giọng nói:
"Chúng ta về nhà thôi anh, trong lòng em thì lão công là nhất!"
Tô Vân hiếu kì hỏi: "Hai người có thù hằn gì à?"
Thẩm Thanh Nguyệt gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm. . . Là bạn học, nhưng phong cách của cô ấy khá tệ, không ưa em."
Tô Vân thở dài: "Đây là cảm giác của nhân vật chính sao? Đáng tiếc cốt truyện hơi cũ rồi, mà anh cũng không phải Long Vương trở về, không thèm để ý đến cô ta."
"Vậy thì đi thôi, cùng với loại não bộ nhỏ không phát triển hoàn toàn, đại não hoàn toàn không phát triển như vậy thì không có gì để nói chuyện cả."
Anh ta vặn mạnh ga. . .
Bạn trai của Triệu Lỵ Lỵ lại chắn trước xe.
"Ê, tôi nói, trước mặt mọi người ai dám giả bộ bị đụng vào đây?"
Tô Vân nhíu mày, có chút bất mãn.
"Thằng nhãi ranh, mày dám nói bạn gái tao là nhỏ không có não hả? Lái cái xe cà tàng Nhã Địch mà còn bày đặt cái gì!"
"Thấy chiếc xe kia không, tao tặng đấy! Hai mươi mấy vạn!"
Phú nhị đại Triệu Thao, cao giọng phô trương tài lực của mình.
Ánh mắt của hắn dán chặt vào người Thẩm Thanh Nguyệt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh diễm.
Hắn thề, hắn chưa từng thấy cô gái nào thuần khiết đến vậy, cô gái này không phải là đẹp hơn Triệu Lỵ Lỵ gấp trăm lần hay sao?
Nhưng mà, Thẩm Thanh Nguyệt lại không hề có hứng thú.
Nàng, giống như những cô gái đang yêu say đắm, ánh mắt đều đặt trọn lên người Tô Vân.
Bất quá, ngay khi hắn vừa mới mở miệng, Tô Vân lại phát hiện ra một chuyện lớn.
Triệu Thao này lại chỉ còn có một chiếc răng.
Dựa trên nguyên tắc oan gia nên giải không nên kết, giơ tay không đánh người mặt tươi cười.
Hắn lúc này liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
"Huynh đệ, anh có thực lực đấy, tuổi còn trẻ mà răng đã lũ lượt kéo nhau ra ở riêng rồi à?"
"Như này thì ai mà so được?"
Phụt!
Thẩm Thanh Nguyệt không nhịn được bật cười.
Nụ cười này, tựa như đóa Bạch Liên Hoa trong ao, suýt chút nữa đã làm Triệu Thao hồn xiêu phách lạc.
Triệu Lỵ Lỵ bên cạnh lập tức trở nên kém sắc!
"Mẹ nó! Mày đang sỉ nhục ai đấy hả, có ngon thì cùng Lão Tử so tài thực lực xem!"
Triệu Thao tức điên lên.
Nếu không phải do tuổi trẻ khinh cuồng, buông thả quá độ, thì răng sao có thể rụng được?
Tô Vân cười cười, không nói gì, anh ta vặn nhẹ ga rồi lại nhả ra.
Xe hướng về phía trước hơi nhấc lên, Thẩm Thanh Nguyệt lập tức bị giật mình đụng vào lưng hắn.
Lại vặn một cái rồi nhả ra, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Hành động còn hơn cả ngàn lời nói, như thể đang nói. . . Tao có nữ thần dựa lưng vào, mày có không?
Người ngoài xem mà kêu giết người tru tâm!
Thấy Triệu Thao hai mắt đỏ bừng, cái chiếc Audi kia còn có ý nghĩa gì nữa?
Còn không bằng chiếc Nhã Địch này đâu!
"Anh bạn đừng tức giận, cuộc sống vẫn rất thú vị, mỗi ngày đều có những cú sốc mới."
"Nói thật tôi thấy anh rất giống một con trâu già. . ."
"Ý gì?"
"Đi khắp nơi tìm cỏ non ấy mà!"
"Mày đạp mã. . ."
Triệu Thao giận tím mặt.
Tô Vân nhếch miệng: "Tránh ra một chút, cách xa tôi ra một chút, tôi mắc chứng sợ 'của quý'!"
Triệu Thao nổi giận đùng đùng nói: "Mày mắc chứng sợ 'của quý', thì liên quan gì đến tao?"
"Bởi vì tôi sợ mấy thằng ngốc to xác. . . Gặp lại!"
Nói xong, Tô Vân đánh lái Long Đầu, vặn nhẹ chân ga rồi nghênh ngang rời đi.
So đo với bọn não tàn, chỉ khiến mình cũng trở nên não tàn mà thôi.
"Triệu ca anh xem hắn kìa, quá ngông cuồng!"
Triệu Lỵ Lỵ làm nũng nói.
Triệu Thao lại càng cảm thấy phiền, nghĩ đến người đẹp như Thẩm Thanh Nguyệt đi cùng người khác, đến liếc nhìn hắn một cái cũng không thèm.
Hắn liền vung tay tát cho cô ta một cái.
"Cút! Đồ tiện hóa! Nếu không phải thấy mày có chút kỹ năng ở miệng, thì mày còn muốn ở bên cạnh tao á?"
"Đi chuẩn bị cho Lão Tử chút quà cùng hoa tươi, để lên cái chiếc Porsche của tao, mấy ngày nữa Lão Tử còn phải đi tỏ tình với Tống giáo thụ nữa đấy!"
"Mặt khác xe đã cho mày rồi, đối ngoại mày tuyệt đối không được nói ra cái mối quan hệ vớ vẩn này của hai ta, nếu mày làm ảnh hưởng đến việc tao theo đuổi Tống giáo thụ, thì nửa đời sau mày cứ ở dưới đáy sông mà sống đi!"
"Hắn có cô giáo hoa thanh thuần thì sao? Lão Tử còn có giáo sư tài trí hơn người cơ mà, đợi tao đem Tống giáo thụ về tay, rồi quay lại bao nuôi cái cô giáo hoa này sau!"
"Tao muốn cho thằng nhãi ranh kia biết, thế nào mới gọi là thực lực, thế nào mới gọi là hoành đao đoạt ái!"
. . .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất