Sau Khi Chia Tay, Ta Luyện Bạn Gái Cũ Thành Cương Thi

Chương 36: Nữ thần của ngươi hình như đang yêu, ngươi vui vẻ sao?

Chương 36: Nữ thần của ngươi hình như đang yêu, ngươi vui vẻ sao?
"Triệu thiếu! Có người phụ nữ nào mà lại cưỡng lại được sự theo đuổi của ngươi chứ hả?"
"Suốt ngày tặng quà, biếu hoa, lại còn đưa đón đến tận trường, tận văn phòng, khiến bao nhiêu đồng nghiệp ghen tị với Tống giáo sư?"
"Cái cảm giác hư vinh được thỏa mãn ấy, tôi nhớ không nhầm thì cô ta cũng đã say mê lắm rồi, sớm đã bị Triệu thiếu hạ gục từ lâu ấy chứ!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đừng nói Tống giáo sư, đến hai thằng đàn ông bọn ta cũng còn chịu không nổi ấy chứ!"
Hai gã tùy tùng bên cạnh ra sức nịnh bợ.
Triệu Thao trong lòng nở hoa!
"Tôi đã bảo rồi mà, việc cô ta cứ khăng khăng từ chối tôi là để câu dẫn đấy thôi."
"Phải thừa nhận là, tôi đã bị cô ta nắm thóp!"
"Nhưng tôi lại thích kiểu phụ nữ thủ thân như ngọc, không gần đàn ông như vậy, tôi nhất định phải là người đàn ông đầu tiên của cô ta!"
"Tốn công liếm láp nửa năm trời, cũng đến lúc giăng lưới rồi..."
"Nghĩ đến việc có thể hạ gục một cô giáo sư đoan trang, ưu nhã, cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách rồi quăng lên giường, cái cảm giác chinh phục ấy... chậc chậc!"
Hắn đang mơ mộng về những khoảnh khắc hoan lạc sau khi hạ gục được mỹ nữ giáo sư Tống Yên, thì hai gã tùy tùng lại huých vào người hắn.
"Triệu thiếu, ngài xem người kia có phải là nữ thần của ngài không?"
"Nữ thần của ngài... hình như đang hẹn hò?"
"Ngài vui vẻ chứ?"
Triệu Thao lập tức quay ngoắt đầu lại!
Vui vẻ á? Ta đạp cả vào cái mả cha nhà nó, Italy pháo!
Trước mắt hắn hiện ra cảnh Tống Yên trong nhà, có một người đàn ông vô cùng bảnh bao bước ra.
Còn Tống Yên thì mặc váy dài, cười nói tự nhiên đi theo sau hắn, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
"Thiết Ngưu? Bạn trai của cô à?"
Tô Vân tò mò hỏi.
Tống Yên tắt điện thoại, lắc đầu: "Không phải đâu, bạn thân của tôi đấy! Cô ấy hỏi tôi tối qua có chuyện gì xảy ra không."
"Tôi bảo tối qua rất tuyệt, chưa bao giờ tôi thấy thư thái đến thế!"
"Giờ tôi thấy toàn thân nhẹ nhõm, như trẻ ra năm sáu tuổi ấy!"
Tô Vân há hốc mồm: "Bạn thân mà lại tên Thiết Ngưu á? Có cô gái nào lại mang cái tên ấy chứ, lỡ người ta cười cho thì sao?"
Tống Yên che miệng cười khẽ: "Nhũ danh thôi mà, đâu phải tên thật."
Tô Vân không hiểu: "Nhũ danh là gì?"
"Là cái tên mà người ta gọi mình hồi còn bú sữa ấy, nhũ danh của cậu là gì?"
Tống Yên giải thích.
"Ra là thế..." Tô Vân bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên bưng lấy bó hoa trên tay, the thé giọng: "Hồi còn bú sữa... họ toàn gọi tôi là... Ma Quỷ ~"
Cái điệu bộ yêu mị kia khiến Tống Yên quên hết cả hình tượng đoan trang của một giáo sư, ôm bụng cười lớn.
"Ha ha ha!"
"Ma Quỷ, cậu đáng yêu quá đi mất! Tớ thích cậu!"
Cuộc trò chuyện của hai người lọt rõ mồn một vào tai Triệu Thao.
Giờ phút này, hắn nhìn hai người thân mật như vậy, lại còn cùng nhau bước ra từ trong nhà vào sáng sớm.
Miệng thì Ma Quỷ Ma Quỷ, còn nói là thích cậu ấy lắm... Thật thoải mái... Toàn thân nhẹ nhõm trẻ ra...
Bó hoa trên tay Triệu Thao run rẩy rơi xuống đất.
Đầu óc hắn trống rỗng, cơn giận bùng nổ như núi lửa phun trào.
Cảm giác như mình đang đội cả một thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ xanh mướt trên đầu.
"Mẹ kiếp! Mới có hai ngày không đến mà đã có thằng trộm nhà của ông rồi hả?"
"Giáo sư, hắn là ai!"
Nụ cười của Tống Yên vụt tắt, gương mặt trở nên nghiêm nghị, đoan trang như thường lệ.
Cô lạnh lùng đáp trả: "Liên quan gì đến anh? Anh là ai của tôi?"
Triệu Thao trừng mắt nhìn Tô Vân, lập tức sững sờ.
Đây chẳng phải là cái tên khốn đã ôm ấp thanh thuần giáo hoa hôm nọ sao?
"Hả? Sao lại là mày!"
"Ôi! Lại gặp anh rồi, anh bạn khỏe mạnh!"
"Mẹ mày, sao mày lại từ nhà nữ thần của tao bước ra, khai mau!"
Triệu Thao giận tím mặt.
Tô Vân nhận ra sự chán ghét của Tống Yên, hiểu rằng hai người họ không phải là người yêu.
Lúc này, hắn tỏ vẻ chân thành: "Vì tối qua tôi đã ở trong phòng của cô ấy mà, giờ tôi muốn về thì phải đi cửa chứ chẳng lẽ bay à?"
Triệu Thao trợn tròn mắt, kinh hãi gào lên:
"Cái gì! Mày ngủ nhờ nhà nữ thần của tao tối qua á? Hai người ngủ chung rồi?"
Tô Vân thành thật lắc đầu: "Không có... Chỉ là cô ấy ngủ trên giường, còn tôi ngủ dưới đất."
Phụt!
Triệu Thao suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Lời nói này như lưỡi lê đâm thẳng vào tim hắn, xoáy thêm mấy vòng.
Đau đớn! Quá đau đớn!
"Tao giết mày! Tao giết mày!"
Hắn mất trí, vung nắm đấm lao vào đánh Tô Vân.
Tống Yên kéo Tô Vân lại, che chắn cho hắn, giận dữ nói:
"Triệu Thao anh điên rồi!"
"Cô còn bênh vực hắn? Đúng! Tôi điên rồi, tôi hận không thể giết chết hắn."
"Cô không phải bảo cô không thích đàn ông? Không hẹn hò yêu đương? Tại sao hắn lại ở nhà cô qua đêm, còn... còn cái kia!"
Triệu Thao run rẩy toàn thân chất vấn.
Tô Vân xông ra, khai báo chi tiết: "Bé Thỏ Trắng gọi tôi đến... Chúng tôi đã hẹn nhau mấy ngày trước rồi, vào chủ nhật... Xong việc rồi."
"Giờ việc cũng xong rồi, tiền công còn chưa trả cho tôi đâu."
Tống Yên vỗ trán: "Ôi trời! Suýt nữa thì quên mất, tôi chuyển khoản cho cậu một vạn đây."
Tô Vân tươi rói: "Đại gia! Lần sau cần thì cứ gọi tôi nhé, bạn bè của cô cần thì cũng có thể tìm tôi."
"Giá cả phải chăng, tôi có thể cho các bạn giá ưu đãi!"
"Mà lại tôi còn trẻ khỏe cường tráng, so với mấy lão già kia hiệu suất làm việc cao hơn hẳn! Đúng rồi, đừng quên cho tôi đánh giá năm sao trên ứng dụng nhé, cảm ơn!"
Tống Yên hào phóng gật đầu mỉm cười: "Được thôi, lần này tôi rất hài lòng đấy!"
Hai người đều không thấy cuộc trò chuyện của mình có vấn đề gì, vui vẻ trò chuyện.
Tống Yên còn tiện tay vào ứng dụng đánh giá năm sao.
Nhưng những lời này lọt vào tai Triệu Thao lại khiến đầu óc hắn choáng váng!
Trong mắt hắn, nữ thần băng thanh ngọc khiết, đoan trang đại khí, không thích đàn ông, kết quả lại... lại... Gọi trai bao đến nhà phục vụ?
Á! Tức đến nổ tung tại chỗ!
"Mày... Mày mày..."
"Ông đây giết mày! Nhất định phải giết mày!"
Triệu Thao xông lên, đá mạnh vào chiếc xe điện của Tô Vân.
Hắn đá văng đèn xi nhan và đèn pha, giẫm nát tan tành.
Tô Vân mặt mày rạng rỡ, mở điện thoại, ấn vào ứng dụng mua bán xe... Bắt đầu chọn xe.
Đi ra ngoài gặp được quý nhân rồi đây!
Với mối quan hệ trong cục cảnh sát của hắn, sợ gì không lừa cho hắn chết luôn?
"Anh còn thế nữa tôi báo cảnh sát đấy!" Tống Yên lạnh lùng quát một tiếng, rồi quay sang hỏi Tô Vân với giọng dịu dàng: "Ma Quỷ, cậu không sao chứ?"
Tô Vân lắc đầu, cười nói: "Không sao đâu... Chỉ là một chiếc xe thôi mà."
"Nếu hắn khỏe mạnh thì trời quang mây tạnh, nếu hắn gặp chuyện không may... thì cứ bảy ngày mà tính!"
Hắn bật camera điện thoại, ghi lại toàn bộ video.
Thấy hắn bình tĩnh xử sự, Tống Yên càng thêm tán thưởng.
"Cậu không sao là tốt rồi!"
"Triệu Thao anh quá đáng rồi đấy! Hắn là do tôi mời đến, liên quan gì đến anh?"
"Anh làm hư hỏng tài sản của người khác, nếu không bồi thường thì đừng trách tôi không khách khí!"
Thấy Tống Yên ra sức bảo vệ Tô Vân, Triệu Thao giận tím mặt, mở miệng chửi rủa không kiêng nể gì.
"Tao cứ tưởng cô là gái trinh tiết, ai ngờ... Lại còn gọi trai bao đến nhà phục vụ?"
"Trước mặt thì thanh cao, sau lưng thì dơ bẩn như thế này! Đồ đàn bà lẳng lơ, phí thời gian của ông đây!"
"Biết thế, ông đây đã trói cô lên giường từ lâu rồi!"
Tống Yên vốn không quen chửi bới, bị chửi như vậy tức đến run cả người.
Tô Vân lạnh lùng, túm lấy cổ áo Triệu Thao, nhấc bổng hắn lên.
"Ăn nói cho cẩn thận vào, người ta là giáo sư đấy, để anh sỉ nhục thế à?"
"Hơn nữa xe của tôi, anh nhất định phải đền mới, y như chiếc cũ!"
Tống Yên ánh mắt dịu dàng nhìn bóng lưng Tô Vân.
Cô thầm nghĩ trong lòng: Đây là cảm giác được đàn ông bảo vệ sao?
Mà hắn còn thật sự rất khỏe mạnh... Cái cánh tay này...
Đúng là có sức mạnh bạn trai!
Hai tên tùy tùng xông lên muốn đánh Tô Vân, lại bị hắn đá bay ra ngoài.
Hai người chật vật đứng dậy.
Tô Vân cười quái dị: "Mấy trăm tệ một tháng, các anh định liều mạng đấy à?"
Nghe có lý...
Hai người ngã xuống đất không dậy nổi.
"Hai thằng phế vật!"
"Ông đây không đền đấy, mày làm gì được tao?"
Triệu Thao hoàn toàn không sợ, hắn chắc chắn Tô Vân không dám động thủ.
Tống Yên kéo Tô Vân lại: "Đừng manh động, nhà hắn có chút thế lực, chúng ta báo cảnh sát đi!"
Tô Vân sững sờ, ngạc nhiên nhìn cô.
Sau đó, hắn chậm rãi vươn tay, ôm chặt lấy eo thon của Tống Yên, siết chặt.
Tuy không có ngực, nhưng eo nhỏ vẫn rất mềm.
"Không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu này, tôi chỉ còn cách chiều theo ý cô thôi!"
Cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn phả vào mặt.
Gương mặt xinh đẹp của Tống Yên đỏ ửng như vạt mây chiều.
Thân thể cô mềm nhũn, mất hết sức lực.
"Ấy da! Tôi bảo là báo cảnh sát! Cậu Yêu Yêu động, không phải để cậu ôm chặt tôi rồi!"
Tô Vân vội vàng buông tay: "Xin lỗi, xin lỗi! Tôi lãng tai nghe nhầm."
Tống Yên lí nhí như muỗi kêu: "Không có... Không sao đâu, ôm chặt cũng được mà."
Tô Vân không nghe thấy, tùy tiện khoát tay.
"Báo cảnh sát cũng không cần, cô yên tâm tôi sẽ không đánh nhau đâu, đánh thắng thì đi tù đánh thua thì nhập viện, lỗ lắm."
"Nhưng tôi có cách để hắn ngoan ngoãn bồi thường tiền."
Nghe vậy, Triệu Thao chế nhạo: "Gian phu dâm phụ, hai người là nòng nọc xăm mình ếch xanh, diễn trò đấy à!"
"Muốn tao bồi thường tiền á? Mày nằm mơ đi! Tao thà ném tiền qua cửa sổ chứ cũng không bồi cho mày!"
Tô Vân không nói gì.
Nho gia giảng "cầm lấy".
Phật gia giảng "buông xuống".
Âm dương gia giảng "cầm xuống!"
Cái tên này được nước làm tới, hắn cũng là người có máu mặt đấy.
Hắn lặng lẽ mở nắp hồ lô.
Lập tức, một đạo quỷ hồn phiêu đãng đến trên đầu Triệu Thao.
Lấy thực lực của Lấy Mệnh Quỷ thì quá yếu, không làm gì được Triệu Thao, Tô Vân dứt khoát thêm củi vào lửa, miệng niệm chú ngữ để tạm thời phóng đại thực lực của nó.
Quỷ hồn phụ thể...
Chưa đầy ba giây, Triệu Thao gào thét thảm thiết.
"A! ! Quỷ! Có ma!"
"Ta không muốn xuống địa ngục, ta không muốn bị cắt lưỡi, không muốn xuống vạc dầu!"
"Đau quá! Đau quá! Tha cho ta, xin người tha cho ta đi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất