Sau Khi Cưỡng Chế Hủy Khế Ước Với Đạo Lữ

Chương 2

Chương 2
Tướng Dịch sinh ra vô cùng đẹp đẽ.
Bản thể của hắn là đóa sen đầu tiên ở Dao Trì, lấy nước hồ thu làm thần, ngọc làm cốt, là một trong những mỹ nam tử bậc nhất Tiên giới.
Hắn vừa xuất hiện, đã khiến nhiều nữ tiên xì xào bàn tán.
Năm đó, khi ta và Tướng Dịch kết khế ước, không hề tổ chức đại điển.
Hắn vốn dĩ luôn giữ kín, không bao giờ nói với ai.
Vì vậy, nhiều người không hề biết hắn từng có đạo lữ.
Hắn đứng bên cạnh ta, nói với Thiên Đế rằng ma thú hung hiểm, đã chôn vùi không biết bao nhiêu phàm nhân và yêu tộc vô tội, hắn có thể cùng ta đi.
Thiên Đế chấp thuận.
Sau khi tan cuộc.
Ta sải bước rời đi.
Ta giờ đây là tiên thạch hóa hình, dung mạo và tên gọi đều khác xưa.
Tướng Dịch không nhận ra ta.
Chỉ là khi ta nhìn thấy hắn, trong lòng lại cảm thấy ghê tởm.
Có nữ tiên tìm Tướng Dịch bắt chuyện, hắn không hề để ý.
Cũng là lẽ thường, hắn vốn là người không gần nữ sắc, chỉ là sau này gặp phải kẻ đặc biệt kia...
"Vô Ưu thượng tiên, xin hãy dừng bước."
Ta làm ngơ.
Cho đến khi Tướng Dịch đứng chắn trước mặt ta.
Đôi mắt hắn thanh lãnh đạm bạc, nhưng ánh mắt lưu chuyển, mang theo ý cười.
Khác hẳn với vẻ mặt lạnh nhạt không chút khách khí với các nữ tiên khác vừa rồi.
Ta không bỏ lỡ ánh mắt dò xét trong mắt hắn.
Hắn hỏi: "Vô Ưu thượng tiên, vì sao lại muốn đi Vân Mộng Trạch?"
Vân Mộng Trạch.
Nước chảy cá trong veo, mưa nhẹ mộng trạch sâu.
Nơi đây phàm nhân, tu sĩ và yêu cùng chung sống, tuy không bằng tông môn đại tộc, nhưng cũng tự thành một phái.
Tướng Dịch là cô nhi, lang thang đến đây, ngã gục ngay trước lối vào chốn tiên cảnh nhân gian này.
Ta cùng mẫu thân trở về sau khi trừ tà cầu phúc cho bá tánh thuộc địa, đã nhặt được hắn.
Ta ngồi xổm xuống trước mặt hắn, còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn nắm lấy vạt váy.
"Cầu ngươi, cứu ta."
Nói xong câu đó, hơi thở của hắn hoàn toàn yếu ớt.
Hai chân hắn trần trụi, vết thương sâu đến tận xương, hai chân rõ ràng đã gãy.
Ta sững sờ, nhìn bàn tay nhỏ bé gầy guộc kia, nói: "Được."
Số phận đã vén màn.
Ta chăm sóc hắn mấy ngày, cho đến khi hắn mở mắt.
Mấy năm hắn bị bệnh nằm liệt giường, ta tan học là đi tìm hắn.
Diễn lại những gì ban ngày đã học cho hắn xem, kể chuyện Vân Mộng Trạch cho hắn nghe, còn làm kẹo đường cho hắn.
Cuối cùng, mùa xuân năm thứ ba, Tướng Dịch đã đứng dậy được.
Hắn tu luyện khắc khổ, đối với bản thân cực kỳ nghiêm khắc, từ chối mọi lời tỏ tình của nữ tử.
Chỉ có ta, dường như là người đặc biệt.
Mỗi lần hắn ra ngoài đều mang quà về cho ta, trời lạnh thì mang áo choàng đến, gió lạnh thì đưa trà ấm.
Hắn còn làm cho ta một cái xích đu, ta tặng lại hắn miếng ngọc hộ thân đeo từ nhỏ đến lớn.
Thấy ta đi gần với nam tử khác, hắn cũng sẽ sầm mặt giận dỗi.
Ta và Tướng Dịch thành thân, cũng là chuyện thường tình như nước chảy thành sông.
Sau này, mẫu thân thân là chưởng môn, lại gặp ma thú tấn công, vì cứu bá tánh mà hy sinh.
Ta tiến cử Tướng Dịch kế nhiệm chưởng môn.
Hắn hứa với ta sẽ báo thù cho mẫu thân.
Có người khuyên ta, cẩn thận lòng lang dạ sói.
Ta tràn đầy tự tin.
Gặp nạn ở đầm lầy, phục kích đại yêu, sưởi ấm trong tuyết... Tướng Dịch đã nhiều lần chắn trước mặt ta, hắn không phải loại người đó.
Quan trọng nhất là, vị trí chưởng môn người có năng lực thì nên ngồi, hắn làm tốt hơn ta, ta cam tâm tình nguyện.
Đây là trách nhiệm đối với tất cả bá tánh Vân Mộng Trạch.
Chỉ là không ngờ, sau này hắn lại sa vào lưới tình, mê muội đến mức này.
...
Chỉ là, bất kể là trước khi Đát Nhiêu xuất hiện, hay sau khi xuất hiện, ta đều chưa từng thấy hắn có vẻ mặt như bây giờ.
Tướng Dịch không chớp mắt nhìn chằm chằm ta, như thể sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào trên mặt ta.
Tay hắn thu lại trong ống tay áo, dường như nắm chặt thành quyền.
Khoảnh khắc đó, ta gần như đã nghĩ, hắn nhận ra ta rồi.
Ta liếc hắn một cái, nói: "Vậy Tướng Dịch thượng tiên vì sao lại muốn đi?"
Tướng Dịch không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt hơi rũ xuống.
Hắn cười nói: "Nơi đó, từng có một cố nhân."
Ta mặt không đổi sắc cảm thán: "Không ngờ đường đường Tướng Dịch thượng tiên lại còn quen phàm nhân?"
Tướng Dịch lắc đầu: "Nàng ta không phải nhân tộc."
Con hồ yêu đó đối với hắn mà nói, quả nhiên là đặc biệt.
Ta không hiểu sao lại cảm thấy buồn nôn.
Nếu đã không động lòng, vì sao lại kết khế ước với ta, lại vì sao ở phàm gian lại thành thân với ta?
Ta không kiểm soát được biểu cảm, khi nhận ra thì ta quay người bỏ đi.
Nhưng vẫn chậm một bước. Khoảnh khắc quay người, ta nhìn thấy ánh mắt Tướng Dịch sáng lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay ta đã bị nắm chặt.
Tướng Dịch dùng sức rất lớn, như thể nắm giữ một bảo vật đã mất mà tìm lại được.
Ta quay đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, đôi mắt sắc bén, thanh lãnh, bình tĩnh kia tràn đầy sự kinh ngạc tột độ, hai gò má hắn chảy xuống hai hàng lệ trong suốt, giọng nói run rẩy không ngừng, nói: "Như An, ta tìm thấy ngươi rồi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất