Sau Khi Cứu Rỗi Nữ Phụ, Cô Ấy Lại Hắc Hóa Rồi

Chương 1

Chương 1
Tôi xuyên vào một bộ truyện ngôn tình ngọt ngào, trở thành nam phụ pháo hôi, bị hệ thống giao nhiệm vụ: phá hoại cặp đôi nam nữ chính.
Tôi không làm.
Thay vào đó, tôi tìm đến cô gái từng là nữ phụ khi cô vẫn còn nhỏ, kiên trì nuôi nấng, định hướng cô đi đúng đường, để ngăn cô về sau hắc hóa.
Mỗi ngày, tôi đều nhồi nhét vào đầu cô ấy mấy câu kiểu:
“Thấy hai người kia không? Họ là một cặp đó, mình tuyệt đối không được phá hoại CP nha!”
Và cô bé tên Hoài Tuyết Yên ấy, rất ngoan, không chen chân phá CP.
Ngược lại, cô ấy bắt đầu theo đuổi tôi rất mãnh liệt.
Cho đến tận bây giờ, tôi và Hoài Tuyết Yên đã là vợ chồng năm năm rồi.
Năm năm qua, cô ấy lúc nào cũng nhường nhịn, chăm sóc tôi từng chút một, dịu dàng và tinh tế.
Vì vậy, khi nghe tin cô gặp tai nạn, tôi vội vàng bỏ hết công việc, lao ngay đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Hoài Tuyết Yên mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ xanh trắng, trông không hề yếu ớt, ngược lại khí chất còn sắc bén hơn trước.
Tôi đặt nồi canh xuống, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của cô.
Cô nhìn tôi như đang nhìn một người xa lạ.
Tôi khựng lại một chút, tưởng rằng cô không khỏe, nên nhẹ nhàng hôn lên má cô, đưa tay sờ trán, lo lắng hỏi:
“Em thấy đỡ chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hoài Tuyết Yên dường như chưa kịp phản ứng, hơi nhướn mày nhìn tôi, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vài giây sau, cô mới mở miệng:
“Tôi là… Kỷ Nguyên?”
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn múc một muỗng canh đưa tới trước mặt cô, vừa đáp lời vừa cười:
“Ừm, thử xem có hợp khẩu vị không? Anh nấu riêng cho em đấy.”
Cô không mở miệng.
Cả hai cứ ngồi như thế, bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt.
Một lúc sau, dường như cô đã nhận ra điều gì đó, không để ý đến muỗng canh nữa mà chỉ chăm chú nhìn tôi, rồi bất ngờ bật cười lạnh:
“Chẳng phải là con chó trung thành của cô nàng kia sao? Sao, giờ lại bò lên giường tôi rồi?”
“Không ở bên Tần Yên, chạy đến đây làm gì?”
“Choang—”
Chiếc bát trong tay tôi rơi xuống đất, canh đổ tung tóe.
Tôi đứng bật dậy, khẽ chớp mắt.
Tần Yên.
Là nữ chính trong bộ truyện này.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Hoài Tuyết Yên.
Cô hơi nhướn mày, trên gương mặt là nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng.
Không đúng.
Cô ấy không phải Hoài Tuyết Yên mà tôi từng nuôi lớn – người dịu dàng, biết quan tâm, sẵn sàng chịu đựng mọi thứ vì tôi.
Hoài Tuyết Yên sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Chớp mắt một cái, ký ức từ nguyên tác bỗng ập về.
Trong truyện gốc, Hoài Tuyết Yên là nữ phụ. Khi trưởng thành, cô hoàn toàn hắc hóa, trở thành phản diện lớn nhất.
Cô ấy sống bất cần, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ duy nhất đối với nam chính là còn một chút mềm lòng.
Còn tôi, trong nguyên tác là gì?
Là một tên nam phụ ngu ngốc, mê tiền, mê nữ chính Tần Yên, suốt ngày tìm cách chen chân phá hoại nam chính.
Tất nhiên, cái kết dành cho tôi không tốt đẹp gì – bị Hoài Tuyết Yên đã hắc hóa hành hạ đến phát điên.
Còn bây giờ, người phụ nữ đã sống bên tôi suốt năm năm, không còn nhớ gì về khoảng thời gian ấy nữa, chỉ lạnh lùng, chế giễu nhìn tôi.
Ánh mắt tôi dần lạnh xuống.
Không còn lý do gì để ở lại nữa. Tôi xách túi lên, chuẩn bị rời đi.
Dừng lại một chút, nhìn người phụ nữ – giờ đã trở lại thành Hoài Tuyết Yên trong nguyên tác – tôi nở một nụ cười mỉa mai, chỉ để chọc tức cô:
“Phải rồi, Hoài tổng à. Không có sự đồng ý của em, anh cũng đâu thể leo lên giường em được.”
Vừa dứt lời, tôi quay người bước đi. Mới đi được hai bước, sau lưng liền vang lên tiếng đồ sứ vỡ nát.
Tôi theo phản xạ quay đầu lại – mảnh thủy tinh bay tung tóe, có một mảnh nhỏ sượt qua má tôi, máu nóng rịn ra.
Tôi khựng lại, lau qua vết thương, cuối cùng đã hoàn toàn hiểu rõ.
Người đứng trước mặt tôi bây giờ, không còn là người vợ từng hết lòng yêu tôi nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất