Chương 2
Tôi hờ hững lau máu trên má, không nói một lời, bước ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra đến cửa, liền thấy trợ lý của Hoài Tuyết Yên – cô Trương – đứng đợi ở ngoài, mặt tái mét như vừa nghe tin tận thế.
Cô ta run rẩy hỏi: “Anh… mặt anh sao rồi? Còn Hoài tổng?”
Tôi liếc nhìn cô một cái, cười nhạt: “Cô có thể vào xem thử.”
Trợ lý Trương nghe lời đi vào, và khi nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh đầy sàn, lập tức hét lên:
“Hoài tổng?! Chị vừa nổi giận với chồng sao?!”
Trong phòng, Hoài Tuyết Yên nhìn trợ lý đã theo mình nhiều năm, gương mặt hiện rõ sự mất kiên nhẫn:
“La hét cái gì chứ. Chỉ là muốn thử chút cảm giác mới thôi, chẳng lẽ không có anh ta thì tôi sống không nổi?”
Trợ lý Trương như vừa níu lại được một chút lý trí, cố gắng thuyết phục:
“Không phải… chị đang giận dỗi đúng không? Em gọi anh ấy quay lại nhé? Chị xin lỗi một câu, vẫn còn cứu vãn được…”
Hoài Tuyết Yên bật cười, ngắt lời không chút khách khí:
“Xin lỗi á?”
“Anh ta là ai mà tôi phải xin lỗi chứ?”
Trợ lý Trương: “Chị thực sự không biết anh ấy là ai sao?!”
Hoài Tuyết Yên thản nhiên đáp: “Không lẽ là tổ tiên tôi?”
Trợ lý Trương lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cô ấy bắt đầu nghi ngờ.
Rồi suy nghĩ.
Và cuối cùng là sốc nặng.
Cô như thể đang đối mặt với chuyện đại sự, mở miệng hỏi:
“Chị... chị mất trí nhớ rồi sao?”
“Chị quên thật rồi à? Chị và anh Kỷ đã kết hôn rồi mà, là vợ chồng hợp pháp hẳn hoi đó!”
Hoài Tuyết Yên rõ ràng không tin, bật cười chế nhạo:
“Tôi? Kết hôn với anh ta? Đừng nói là cả cô cũng bị anh ta mua chuộc rồi, cùng nhau bày trò lừa tôi?”
Trợ lý Trương hoảng loạn, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng:
“Xong rồi, lần này thật sự xong rồi…”
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô vỗ tay cái bốp:
“Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Dưới gối!”
Hoài Tuyết Yên: “?”
Trợ lý Trương mỉm cười đầy ẩn ý:
“Chị thử xem dưới gối của mình có gì nào.”
Hoài Tuyết Yên lặng lẽ nhấc gối lên—và phát hiện ra… hai cuốn sổ đỏ chót: Giấy chứng nhận kết hôn.
Nhìn thấy tờ giấy đỏ, trợ lý Trương như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Cô không buồn để ý tới Hoài Tuyết Yên vẫn đang ngẩn người, chỉ vỗ vai an ủi:
“Không sao đâu chị Tuyết Yên, mất trí nhớ không phải chuyện gì ghê gớm cả. Em sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra não cho chị.”
“Nhưng trước tiên, chị nên nghĩ xem làm sao xin lỗi anh ấy đi thì hơn.”
Xin lỗi? Không bao giờ.
Mấy ngày liền, Hoài Tuyết Yên không hề liên lạc với tôi.
Cho đến một tuần sau, cô ấy được xuất viện.
Chấn thương của cô ấy không nghiêm trọng, bác sĩ bảo chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là đủ.
Lúc tôi nhận được tin cô ấy sắp về, tôi đang ăn cơm ở nhà.
Dì giúp việc nhìn tôi đầy xót xa, dọn ra một bàn đầy đồ ăn:
“Dạo này cậu gầy hẳn đi, chắc vì lo cho cô nhà, phải không?”
Gần đây tôi thực sự ăn uống không ngon miệng, mỗi món chỉ ăn được vài miếng là bỏ.
Tôi ngồi xem TV một lúc trong phòng khách rồi định lên lầu nghỉ ngơi.
Đúng lúc đó, cửa chính vang lên tiếng mở.
Dì giúp việc reo lên mừng rỡ:
“Cô chủ về rồi! Cậu ấy mấy hôm nay lúc nào cũng lo lắng cho cô đấy!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã theo phản xạ nhìn về phía Hoài Tuyết Yên.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không nhìn tôi, như thể tôi vô hình.
Cô chỉ lạnh nhạt bảo dì chuẩn bị bữa tối.
Dì giúp việc không nhận ra không khí kỳ lạ giữa hai chúng tôi, liền đi hâm nóng lại chỗ thức ăn tôi vừa ăn dở.
Thế là khi bày đồ ăn lên bàn, Hoài Tuyết Yên được “chiêu đãi” bằng:
Món trứng hấp bị múc mất vài muỗng.
Món thịt xào ớt xanh chẳng thấy miếng thịt nào.
Đậu hũ Tứ Xuyên cay lè lưỡi vì cho quá nhiều ớt.
Và nửa ly sữa uống dở.
Tổng giám đốc Hoài nhà ta cười đến tức điên.
Cô ngồi xuống bàn, chống cằm nhìn một lượt mấy món ăn, sau đó nhếch môi hỏi:
“Nhà mình hết tiền rồi à? Còn phải ăn đồ thừa?”
Dì giúp việc hơi khựng lại khi đang bê bát.
Sau đó hơi ngơ ngác, quay sang nhìn Hoài Tuyết Yên như không hiểu sao cô lại nổi giận vô cớ.
“Nhưng… cô chủ,” dì chớp mắt, chân thành nói, “Không phải chính cô nói là cô thích ăn đồ thừa của cậu chủ sao?”
Hoài Tuyết Yên: “?”