Sau Khi Đạp Rớt Nam Chính, Nữ Phụ Thượng Vị

Chương 19:

Chương 19:
Nàng mở to hai mắt, lần trước cho Thái tử biểu ca nói đến chuyện tương lai biểu tẩu, không nghĩ đến mới qua nửa tháng, chuyện này liền muốn thành thật rồi.
Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên liên tưởng đến việc An Như Phương đối với nàng bỗng dưng nhiệt tình, cũng giảm thấp giọng nói, "Thanh Thanh, An Quốc công phủ nhắm vào vị trí Thái tử phi?"
Lục Thanh Thanh cười rất ái muội, một bộ "ngươi hiểu, ta hiểu" bộ dáng, "Không thì hôm nay nàng vì sao hao tâm tổn trí làm ra cái yến tiệc thưởng mai này? Gần như toàn bộ các quý nữ Sở Kinh đều được mời, ta đoán An Quốc công phủ muốn 'tìm hiểu địch tình', biểu tỷ, ta và ngươi cứ đợi xem đi."
Khi ấy Chương Hồi còn đang ôm một cái lò sưởi nhỏ trong tay, nghe vậy liền hơi cong khóe miệng, ngày đông rét lạnh, so với việc nhìn mấy vị quý nữ này đấu đá lẫn nhau còn không bằng ở Như Ý uyển ăn lẩu thịt dê.
Lục Mặc đứng ở sau lưng nàng nhìn ra tiểu thư có chút không kiên nhẫn, gắp mấy món điểm tâm tiểu thư thích ăn đặt vào đĩa nhỏ trước mặt nàng.
Nàng chán chường, gắp một khối mai hoa cao, có một ngụm lại không một ngụm ăn, trong đầu nghĩ việc Thái tử biểu ca tuyển phi cùng nàng một chút can hệ đều không có, chỉ cần người Thái tử phi được chọn không có thù oán gì với nàng là được. Lục lọi ký ức, An Quốc công phủ kéo dài cả trăm năm, là một gia tộc nổi tiếng xa hoa của Đại Sở, vài năm trước quyền thế còn rất mạnh mẽ, nhưng gần hai năm này do con cháu trong nhà không ra gì nên đã lộ ra dấu hiệu suy bại. Trong phủ muốn đưa đích nữ vào Đông cung làm phi, chắc là muốn đi theo con đường ngoại thích.
Nghĩ đến đây, Chương Hồi lắc lắc đầu, yến tiệc ngắm hoa lại công khai bày tỏ ý định tuyển Thái tử phi, thật sự là quá mức ồn ào, Thái tử biểu ca nhìn thế nào cũng không giống là người thích kiểu tính tình này.
Một khối mai hoa cao vào bụng, phòng khách vốn ồn ào bỗng nhiên im bặt, Lục Thanh Thanh bên cạnh giật giật tay áo Chương Hồi, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn sang, không khỏi nheo mắt.
Ở lối vào phòng khách, bốn vị tỳ nữ quần áo lộng lẫy dìu hai người con gái tiến vào. Một người mặc váy lụa gấm dệt kim tuyến, trên đầu cài một bộ trâm ngọc lung linh ánh vàng, cằm ngẩng cao, thái độ cao ngạo. Còn người con gái bên cạnh mặc áo váy thêu hoa màu xanh nhạt đơn giản, trên đầu cài trâm vòng lam ngọc, trên mặt tươi cười, bình tĩnh tự nhiên, như hoa lan ẩn mình trong thung lũng, khí chất cao quý.
Vừa khéo, một người trong đó Chương Hồi rất quen thuộc, chính là Triêu Hà quận chúa trước kia, hiện giờ là tiểu thư của phủ trưởng công chúa. Nàng nhìn Trình Triêu Hà vênh váo tự đắc, trong lòng bật cười, dù ngươi có dùng lỗ mũi để nhìn người thì cũng không thay đổi được sự thật ngươi rỗng tuếch bên trong đâu.
Cừu nhân gặp mặt, đỏ mắt là điều khó tránh, Trình Triêu Hà đến nay vẫn không thể quên được sự căm hận trong lòng khi bị phế truất tước vị quận chúa, phụ thân bị giáng chức làm gia nô. Trong nháy mắt, nàng từ trên đỉnh cao được hoa tươi vây quanh rơi xuống hố sâu lầy lội không thể chịu nổi, mà tất cả mọi chuyện này đều bắt nguồn từ Chương Hồi, con tiện nhân kia!
Đợi đến khi ngươi mất đi chỗ dựa là Thái tử, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu.
Ánh mắt hung ác không hề che giấu của Trình Triêu Hà, Chương Hồi không hề để tâm, nàng tùy ý phủi phủi vụn bánh trên tay, chỉ nhìn về phía Tứ tiểu thư của An Quốc công phủ, "An tiểu thư, bản huyện chủ chờ thưởng mai nhà quý phủ, không biết bây giờ có thể đem ra được không?"
An Như Phương tính tình có chút hấp tấp, nhưng lại quen nhìn mặt mà nói chuyện, liền bảo hai bà mụ dẫn hai người kia ngồi xuống. Bản thân thì mặt mày hớn hở sai người mang cành lục mai đang nở rộ nhất ra đây, miệng nói, "Huyện chủ, là Như Phương sơ suất."
Nói xong, nàng còn kín đáo liếc nhìn cô gái áo lam kia hai mắt, trong mắt mang theo sự kiêng kỵ. Chương Hồi có một tia sáng tỏ, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lục Thanh Thanh, cô gái áo lam kia mười phần là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho vị trí Thái tử phi. Chỉ là trong trí nhớ của nguyên thân không có ấn tượng gì về người này, người này là thần thánh phương nào, lại còn đi cùng với Trình Triêu Hà.
"Biểu tỷ, cô gái áo lam tên là Nguyễn Minh Nhã, nàng là đích nữ của Sơn Nam tuần phủ, bà ngoại nàng chính là thân muội muội của Thái hậu nương nương, cùng Trình Triêu Hà là bà con xa biểu tỷ muội. Không lâu trước đây, Thái hậu nói nhớ muội muội, liền phái người đón nàng về, hiện giờ nàng đang ở tạm trong phủ Trưởng công chúa." Lục Thanh Thanh nhìn sắc mặt của bạn thân An Như Phương, tiếp tục nói, "Nghe nói Thái hậu rất yêu thích nàng, thường xuyên triệu nàng vào cung hầu hạ, Thái tử điện hạ cũng ở đó."
Trong đầu Chương Hồi chợt lóe lên một tia linh quang, Nguyễn Minh Nhã, đích nữ của Sơn Nam tuần phủ, đây chẳng phải là Thuận vương phi trong sách sao? Người này có vẻ ngoài xinh đẹp, thông minh lanh lợi, danh tiếng vang xa, sau khi Tứ hoàng tử đăng cơ, nàng ta liền trở thành hoàng hậu trong cung, nhưng tay nàng không sạch sẽ, suốt 10 năm trong hậu cung không có đứa trẻ nào sống sót.
Hiện giờ Thái tử biểu ca vẫn còn, Thái hậu định gả Nguyễn Minh Nhã cho hắn làm phi. Nguyễn Minh Nhã có phụ thân nắm quyền thế, trên mặt là người của Thái hậu, chẳng lẽ Thái hậu một phái là muốn quy phục Thái tử biểu ca sao? Chương Hồi nhíu mày, tổng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nhà chồng của Trưởng công chúa từng mưu hại Thái tử, cả nhà bị tru di cửu tộc, mối thâm thù đại hận như vậy tuyệt đối không thể hóa giải chỉ bằng một cuộc hôn sự.
"An Hòa huyện chủ, Minh Nhã xưa nay đã nghe danh ngài, hôm nay mới có dịp được diện kiến." Chương Hồi còn đang suy tư về động cơ của Thái hậu và Nguyễn Minh Nhã, thì chính chủ đã tìm tới cửa.
Nàng hoàn hồn, nhìn về phía nữ tử có khuôn mặt ấm áp, ôn nhu, trong lòng phát lạnh, ta và tỷ muội của ngươi có thù sâu như biển, ngươi lại đến đây lấy lòng ta. Chẳng lẽ An Hòa huyện chủ ta trông giống kẻ ngốc lắm sao? Chương Hồi chớp mắt, làm bộ như không biết người đến là ai, cao giọng hỏi, "An tiểu thư, vị này là khách quý của ngài sao, bản huyện chủ ở Sở Kinh vẫn là lần đầu tiên được thấy, không biết là tiểu thư của quý phủ nào?"
"Huyện chủ, đây là con gái của Sơn Nam tuần phủ, hiện đang ở tạm tại phủ của Trưởng công chúa." Giọng nói của An Như Phương cố ý nhấn mạnh vào hai chữ "Trưởng công chúa phủ", cả thành Sở Kinh đều biết An Hòa huyện chủ từng cứu Thái tử điện hạ một mạng, lời nói của nàng trong lòng Thái tử chắc chắn có vài phần trọng lượng. Vị trí Thái tử phi, An Như Phương nàng quyết tâm phải có, Nguyễn Minh Nhã có Thái hậu chống lưng, xem ra phần thắng rất lớn, nhưng Trưởng công chúa phủ lại cố tình không hợp với Thái tử điện hạ, Thừa Ân công phủ...
Muốn lôi kéo An Hòa huyện chủ, cũng phải xem An Như Phương nàng có đồng ý hay không.
"Nguyễn tiểu thư và Triêu Hà tiểu thư tỷ muội tình thâm, hôm nay lại cùng nắm tay nhau tới, khiến Như Phương nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ." Khuôn mặt An Như Phương thân thiện, ý ngoài lời hết sức rõ ràng.
"An tiểu thư nói đùa, Minh Nhã và huyện chủ vừa gặp đã như quen, truy xét ra, ta và An Hòa huyện chủ cũng coi như là biểu tỷ muội." Nguyễn Minh Nhã bị An Như Phương châm chọc hai câu, trên mặt cũng không hề lộ vẻ gì, vẫn tươi cười ôn nhu nhìn Chương Hồi, khiến người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm.
Nghe xong, Chương Hồi bật cười, Nguyễn Minh Nhã đúng là rất biết bám víu quan hệ, hai người các nàng tính cái gì mà biểu tỷ muội. Nàng bĩu môi về phía Trình Triêu Hà, lạnh lùng nói, "Nguyễn tiểu thư, bản huyện chủ và ngươi chưa từng gặp mặt, cũng không quen ngươi đến mức gọi tỷ muội. Nếu nói về quan hệ thân cận, ngươi nên ở cùng Trình tiểu thư mới phải."
Trình Triêu Hà tính tình nóng nảy, hôm nay Nguyễn Minh Nhã lại trước mặt nàng thân mật với người khác, nàng ta vẫn còn có thể nhịn xuống không lên tiếng. Chỉ có thể chứng minh một điều, Nguyễn Minh Nhã được Trưởng công chúa và Thái hậu bày mưu tính kế, cố ý tiếp cận nàng, mục đích đương nhiên là muốn xóa bỏ những ngăn cách trong quá khứ, làm giảm bớt trở ngại cho vị trí Thái tử phi.
Cuối cùng Chương Hồi vẫn mặc kệ nàng, vô luận là ai lên làm Thái tử phi, sự thật nàng đã cứu Thái tử biểu ca sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
"Minh Nhã vừa đến Sở Kinh không lâu, cũng mới biết đến chuyện Triêu Hà và huyện chủ có hiểu lầm. Nếu trước đây có gì đắc tội với huyện chủ, Minh Nhã xin được thay mặt tạ lỗi." Nguyễn Minh Nhã vẫn giữ nụ cười trên môi, khẽ cúi người hành lễ với Chương Hồi, giọng nói rất thành khẩn.
Mâu thuẫn giữa Triêu Hà quận chúa và An Hòa huyện chủ không liên quan đến Nguyễn Minh Nhã, các quý nữ ở đây nhìn thấy Nguyễn Minh Nhã thay Triêu Hà quận chúa tạ lỗi, cảm giác về nàng ngược lại tốt hơn vài phần.
"An tiểu thư, bản huyện chủ còn có chút việc, không tiện ở lại lâu. Lục Mặc, chúng ta hồi phủ." Chương Hồi không để ý đến mọi việc, tuyên bố không muốn dây dưa gì với Nguyễn Minh Nhã, nàng vuốt ve ống tay áo, quyết định quay về phủ ngay lập tức.
Chẳng lẽ lẩu thịt dê không thơm hay Tiểu Chương Diễn không ngoan sao? Nàng hoàn toàn không cần phải tốn công sức ở đây để ứng phó những người mình không thích. Chương Hồi không để ý đến việc An Quốc công phủ giữ nàng lại, thản nhiên rời đi. Nguyễn Minh Nhã mặt nóng dán mông lạnh, sắc mặt cũng không có chút biến hóa, nàng cảm thán một câu, "Huyện chủ thật là một người thẳng thắn, nếu có cơ hội, Minh Nhã nhất định muốn kết giao với nàng một phen."
An Như Phương lạnh lùng nhìn bộ dạng đắc ý của nàng, trong lòng hừ một tiếng, đúng là làm bộ làm tịch!
"Tiểu thư, nô tỳ thấy vị Nguyễn tiểu thư này thái độ cũng không tệ, so với Triêu Hà quận chúa trước kia tốt hơn nhiều." Nguyễn Minh Nhã hào phóng, biết lễ, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, tự nhiên khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nàng liếc nhìn Lục Mặc vừa nói câu này một cái, dựa vào thành xe ngựa, mở miệng nói, "Nguyễn Minh Nhã tính toán còn cao minh hơn Trình Triêu Hà, cái tên ngốc kia nhiều, nếu ta chấp nhận lời mời của nàng ta, dựa vào tính tình của ả, ngày mai ả sẽ dám phát thiệp mời ta ngay, sau này còn có thể truyền ra chuyện ta và ả thân thiết như tỷ muội."
"Vị trí Thái tử phi cứ để các nàng tranh giành, một là Thái hậu hết lòng ủng hộ, một là thế gia công hậu đề cử, dù sao cũng không liên quan gì đến tiểu thư ta." Chương Hồi vén rèm xe ngựa nhìn ra bên ngoài, thành Sở Kinh rất rộng lớn, các phủ đệ của thế gia huân tước quý tộc đều tập trung ở khu này, trong những phủ đệ đó không biết có bao nhiêu người đang mơ ước vị trí Thái tử phi? Nguyễn Minh Nhã và An Như Phương chưa chắc đã có người cười đến cuối cùng.
Chỉ là xe ngựa còn chưa đến Thừa Ân công phủ, đã bị người cản lại.
"An Hòa huyện chủ, thế tử muốn gặp." Liền Cầu, người bên cạnh Trường Ninh hầu thế tử khẽ ho một tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ. Thế tử vốn đang uống rượu ở tửu lâu gần đó, nhưng chẳng biết tại sao lại nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt sâu thẳm, không nói một lời.
Cho đến khi nhìn thấy xe ngựa của Thừa Ân công phủ đi qua, thế tử mới phá lệ mở miệng, sai hắn chặn xe của An Hòa huyện chủ lại. Liền Cầu không hiểu thế tử muốn làm gì, nhưng cũng không thể không nghe theo.
"Không đi." Thái độ của Chương Hồi rất lãnh đạm, nàng vất vả lắm mới huỷ hôn với tên cẩu nam chủ, nàng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với hắn nữa. "Nói với thế tử nhà ngươi, ta, An Hòa huyện chủ, sau này coi như là người xa lạ với hắn, hắn đã đạt được ước muốn, ta cũng sẽ đi tìm ý trung nhân của ta."
Nói xong, nàng liền trực tiếp buông rèm xuống, sai người của Thừa Ân công phủ đánh xe và hộ vệ nhanh chóng rời đi.
Đúng là có bệnh mà, Chương Hồi thầm thổ tào, trước kia nguyên thân bám lấy ngươi, ngươi lạnh lùng, bây giờ lại đến đây chặn xe, có thể cút đi cho khuất mắt ta.
Xe ngựa rời đi, Liền Cầu sờ sờ mũi mình, vẻ mặt không hề ngạc nhiên trước thái độ của An Hòa huyện chủ.
Đợi đến khi hắn thuật lại đầy đủ phản ứng của huyện chủ cho thế tử nghe, thế tử nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt lại trở nên căng thẳng, siết chặt ly rượu trong tay...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất