Chương 21:
Hoàng cung nguy nga, trang nghiêm, mặt ngoài gió êm sóng lặng nhưng bên trong lại là sóng ngầm cuộn trào. Từ lần trước Thái hậu tại cung yến đề xuất việc tuyển phi cho hoàng tử, cả triều đình lẫn hậu cung đều dồn ánh mắt về phía Thái tử điện hạ và Tứ hoàng tử Thuận vương.
Sở Minh đế có tổng cộng tám người con trai. Thái tử điện hạ là đích trưởng tử do Nguyên hậu sinh ra; Nhị hoàng tử Tấn Vương do Hiền tần ở Trữ Tú cung sinh ra; Tam hoàng tử Tề vương do Thục phi ở Chung Túy cung sinh ra; Tứ hoàng tử Thuận vương do Ngô quý phi ở Thừa Càn cung sinh ra, còn lại mấy vị hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi, tạm thời không nhắc đến.
Thái tử điện hạ đã qua tuổi nhược quán, đáng lẽ nên sớm chọn lựa Thái tử phi, nhưng mỗi lần Sở Minh đế cùng triều thần nhắc đến chuyện này, đều bị Thái tử từ chối thẳng thừng. Lâu dần, mọi người cũng không còn đề cập đến việc này nữa, chỉ ngấm ngầm chú ý đến động tĩnh bên cạnh Thái tử điện hạ.
Tấn Vương và Tề vương tuổi tác không chênh lệch nhiều so với Thái tử, các mẫu phi của họ sớm đã để mắt đến những quý nữ phù hợp. Hai vị vương gia cũng đã thành hôn từ năm kia, chỉ là vương phi vẫn chưa có tin vui.
Về phần Thuận vương, hắn chỉ kém Tề vương vỏn vẹn hai tháng. Ngô quý phi đã sớm có kế hoạch chọn cho hắn một vị vương phi với gia thế hùng hậu. Thế nhưng Thái tử điện hạ vẫn chưa thành hôn, các đại thế gia trăm năm ở Sở Kinh đều không muốn từ bỏ vị trí Thái tử phi. Huống chi ai cũng biết Thái tử và mẹ con Ngô quý phi, Thuận vương vốn không hợp nhau. Nếu Thái tử lên ngôi hoàng đế, mẹ con họ liệu còn đường sống?
Cho nên, mặc cho Ngô quý phi ám chỉ hay nói thẳng thế nào, các thế gia công hầu đều làm lơ, tìm đến Sở Minh đế cũng vô dụng, cũng không thể ép hôn, truyền ra ngoài chỉ làm mất mặt Hoàng gia.
Ngược lại, Hoài An bá phủ – nhà ngoại của Ngô quý phi – lại hết sức ân cần muốn thân càng thêm thân, nhưng bị Ngô quý phi thẳng thừng cự tuyệt. Nếu Thuận vương phi xuất thân từ mẫu tộc, chẳng khác nào tự tay đánh mất một chỗ dựa vững chắc.
Bởi vậy, trong phủ Thuận vương tuy đã có vài vị thiếp thất, nhưng vị trí chính thất vương phi vẫn còn bỏ trống.
Lần này Thái hậu nhắc đến việc nên tuyển phi cho Thái tử và Thuận vương, Thái phó cũng tâu rõ trong triều đình rằng Thái tử đã qua tuổi nhược quán, âm dương điều hòa là lẽ tất yếu, vị trí Thái tử phi không nên bỏ trống.
Lời vừa dứt, cả triều đình trên dưới đều im lặng trong giây lát, ánh mắt ai nấy đều như có như không nhìn về phía Thái tử điện hạ với vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngoài dự liệu của mọi người, Thái tử lại gật đầu!
"Làm phiền Thái phó quan tâm, Đông cung quả thật nên có một vị nữ chủ nhân."
Thái tử điện hạ là Thái tử chính thống, nếu không có gì thay đổi, Thái tử phi sẽ là Hoàng hậu của Đại Sở đời tiếp theo. Vì vậy, các đại công hầu thế gia ở Sở Kinh, các trọng thần trong triều đều rục rịch nhắm đến vị trí Thái tử phi. Về nhân tuyển Thái tử phi, hiện tại có ba người được nhắc đến nhiều nhất là Tứ tiểu thư An Như Phương của An Quốc công phủ, đích nữ Nguyễn Minh Nhã của Sơn Nam tuần phủ và đích nữ Liễu Lệ Lan của Lại bộ Thượng thư.
Mấy ngày sau là thọ yến của Thái hậu, An Như Phương, Nguyễn Minh Nhã và Liễu Lệ Lan đều có mặt trong danh sách tham dự cung yến. Do đó, mọi người càng thêm suy đoán vị trí Thái tử phi nhất định sẽ thuộc về một trong ba người này.
"Điện hạ, đây là y phục mà ngài đã phân phó Thượng Y cục làm hôm trước." Lúc này, tại Đông cung – nơi trung tâm của cơn sóng – thái giám tổng quản Phúc Thọ tự tay nâng một chiếc khay tiến vào, một mực cung kính giơ khay lên trên đầu.
Sở Cẩn đang rảnh rỗi nên gảy đàn trong điện, tiếng đàn du dương, nhưng lại đột ngột im bặt khi Phúc Thọ mang khay tiến vào.
Một đôi tay với những đốt ngón tay thon dài vén tấm lụa đỏ trên khay lên. Trong phút chốc, cả cung điện dường như sáng sủa hơn vài phần. Sở Cẩn mở bộ y phục màu bạch kim ra, tỉ mỉ ngắm nghía một lát rồi khẽ nhếch môi, "Thưởng cho Thượng Y cục."
"Nô tài thay mặt Thượng Y cục đa tạ điện hạ." Đôi mắt Phúc Thọ liếc nhìn điện hạ, thoáng hiện lên ý cười, trong lòng an tâm hơn nhiều. Nghĩ đến tin tức mà Tiểu Lộc Tử truyền đến, hắn đổi giọng, "Điện hạ, biệt viện báo tin nói An Hòa huyện chủ muốn đến ở tạm mấy ngày."
"Cô đã sớm đoán được." Tâm trạng Thái tử không tệ, nhìn bộ y phục, ngón tay khẽ động đậy, dường như nổi lên hứng thú, mở miệng nói, "Phúc Thọ, chuẩn bị xe ngựa, hôm nay cô sẽ nghỉ ngơi ở biệt viện."
Phúc Thọ cúi thấp đầu, trong lòng rốt cuộc hiểu rõ tâm tư của điện hạ. Ngày hôm trước, điện hạ tự tay vẽ một bức họa rồi sai Thượng Y cục chế tác y phục cho nữ tử, Phúc Thọ đã âm thầm suy đoán. Nữ tử duy nhất được điện hạ thân cận trong gần một tháng nay chỉ có một người. Nam nhân chuẩn bị y phục cho nữ tử, nếu không phải là người thân mật thì là ai? Hơn nữa, trên bộ y phục màu bạch kim kia còn thêu phượng vĩ ẩn, chỉ có Thái tử phi và Hoàng hậu mới được hưởng vinh dự này.
An Hòa huyện chủ thật là có phúc khí!
"Điện hạ và huyện chủ quả là tâm linh tương thông, nô tài sẽ đi chuẩn bị ngay." Phúc Thọ tươi cười rạng rỡ lui ra ngoài, thầm nghĩ rằng Hoàng thượng và Thái hậu tính toán thế nào cũng uổng công. An Quốc công phủ đã sớm suy tàn, Sơn Nam tuần phủ lại bị người khác khống chế, còn Lại bộ Thượng thư thì gia đình lục đục. Mấy người đó còn mơ ước vị trí Thái tử phi, thật là người si nói mộng!
Biệt viện của Thái tử, vì hiếm khi có một vị quý chủ đến nên bọn hạ nhân đều dụng tâm hơn so với ngày thường. An Hòa huyện chủ tuy có thanh danh không tốt ở Sở Kinh, nhưng bọn hạ nhân trong biệt viện lại rất thích nàng, đều vì huyện chủ tính tình ôn hòa, chưa từng trách phạt hạ nhân, thỉnh thoảng còn ban thưởng cho họ, nói là phúc lợi ngày lễ.
Khi ánh tà dương buông xuống, những người trong phòng bếp nín thở dốc sức muốn thể hiện tài năng trước mặt huyện chủ. Bữa tối hôm nay có thể nói là đầy đủ mọi thứ.
Chả toàn cừu, cá thái lát, nhất phẩm đậu hũ, thịt lộc cuốn... Hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi Chương Hồi, khiến nàng cảm thấy cả người như muốn thăng hoa.
"Lục Mặc, giờ phút này ta vô cùng hối hận, sao không đến biệt viện này sớm hơn." Chương Hồi nằm nghiêng trên chiếc quý phi tháp, cảm khái.
"Tiểu thư, sau này điện hạ có Thái tử phi, ngài không thể như vậy nữa, lỡ có ai nói ra nói vào thì sao?" Lục Mặc luôn cảm thấy tiểu thư có phần quá trớn, muốn nói lại thôi.
Nghe được lời lo lắng của tỳ nữ, Chương Hồi bật cười, trách nàng một câu, "Ta và Thái tử biểu ca là biểu huynh muội ruột thịt, trong người có một nửa dòng máu giống nhau. Coi như biểu ca sau này có Thái tử phi, Thái tử phi cũng là biểu tẩu của ta, sẽ không để bụng những chuyện nhỏ nhặt này đâu."
"Nhưng mà, tiểu thư..." Lông mày Lục Mặc hơi nhíu lại, muốn nói rằng dù biểu huynh muội có quan hệ thân thiết, Thái tử phi càng phải đề phòng. Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang.
"Biểu muội nói không sai." Thái tử mặc một thân mãng bào màu hạnh hoàng, trên đai ngọc điêu khắc hình ngũ trảo Kim Long, bước đi vững chãi từ ngoài cửa tiến vào. Ánh dương vàng rực dát lên khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng của hắn một lớp sáng bóng, tựa như một vị thần đế.
Đây là lần đầu tiên Chương Hồi thấy Thái tử mặc triều phục, đôi mắt nàng dao động, miệng lẩm bẩm, "Thái tử biểu ca, sao ngài cũng đến biệt viện này?" Nói xong, nàng lại ảo não kéo kéo tóc mình, đây là biệt viện của Thái tử biểu ca, người ta thích đến lúc nào thì đến, có ai cấm cản?
Sở Cẩn nghe vậy thì khẽ nhếch mày kiếm, trong đôi mắt thâm thúy ánh lên ý cười. Hắn ngồi ngay ngắn trên giường, đôi môi mỏng hé mở, "Đông cung không có việc gì, dạo gần đây cô rảnh rỗi nên đến đây xem sao."
Nàng không tin, tinh nghịch cong môi lên, kéo dài giọng nói, "Thái tử biểu ca, Hồi Nhi nghe nói ngài muốn lập Thái tử phi, chẳng lẽ hôm nay ngài đến đây là muốn tìm Hồi Nhi để dò hỏi tin tức?"
Thái tử dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên chiếc tiểu án, nhìn nàng một cái, giọng nói thanh lãnh, "Sao dạo gần đây Hồi Nhi không gọi cô là Thái tử ca ca nữa?"
Kì thực, Chương Hồi có chút bất ngờ khi hắn đột ngột hỏi vậy. Nàng nhạy bén cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng ngồi thẳng người, giọng nói trở nên nhu thuận, "Thái tử ca ca, Hồi Nhi cảm thấy gọi ngài là biểu ca thì thân thiết hơn, nhưng nếu ngài thích cách gọi ca ca thì sau này Hồi Nhi sẽ gọi ngài là Thái tử ca ca."
Thái tử liếc nhìn nàng một cái, môi mỏng khẽ nhếch lên, bưng chén trà lên rồi đặt xuống, "Biểu muội thấy thế nào về việc cô lập Thái tử phi?"
Nàng hắc hắc cười hai tiếng, chớp mắt nói, "Thái tử ca ca, Hồi Nhi có thể xem như đã thấy được mị lực của ngài rồi. Mấy ngày nay, các cô nương ở Sở Kinh vì vị trí Thái tử phi mà gần như phát cuồng. Không nói đâu xa, như vị Nguyễn tiểu thư đang tạm trú ở phủ Trưởng công chúa kia, vậy mà còn hạ mình đến lấy lòng ta, Hồi Nhi lúc đó đã kinh ngạc đến ngây người."
Thái tử nghe vậy thì cụp mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên, đường nét góc cạnh trên gò má ẩn trong ánh hoàng hôn, "Cô vẫn chưa từng biết Nguyễn tiểu thư này."
Phúc Thọ nghe vậy thì khẽ che giấu ý cười trong mắt, vội vàng nhỏ giọng nói, "Điện hạ, Nguyễn tiểu thư mà huyện chủ nhắc đến là đích nữ của Sơn Nam tuần phủ, người được Thái hậu triệu vào cung mấy ngày trước."
"Ồn ào!" Sắc mặt Thái tử lạnh lùng, liếc nhìn Phúc Thọ một cái. Phúc Thọ lập tức im bặt, cúi đầu.
Nguyễn Minh Nhã có tướng mạo không hề tầm thường, vậy mà sau khi vào cung mấy lần vẫn chỉ là một người trong suốt trong mắt Thái tử biểu ca. Chương Hồi thoáng chốc nảy sinh một tia đồng cảm với nàng. Xem ra Nguyễn Minh Nhã sắp bị loại khỏi cuộc đua giành vị trí Thái tử phi rồi.
"Thái tử ca ca, còn có Tứ tiểu thư An Như Phương của An Quốc công phủ, nàng cũng rất nhiệt tình với Hồi Nhi. Hồi Nhi thấy nàng làm việc rất nhanh nhẹn." Trong lời nói của Chương Hồi có chút thăm dò. Thái tử là một biến số trong sách, nàng rất muốn biết người sẽ trở thành Thái tử phi – người mà trong sách từ đầu đến cuối đều không hề tồn tại – sẽ là ai.
"An Quốc công phủ mấy năm gần đây ngày càng suy thoái, chỉ là một tiểu thư trong phủ mà đã phô trương lãng phí như vậy khi thưởng hoa mai, xu hướng suy tàn đã định rồi." Giọng Thái tử lạnh lùng, ánh mắt cũng lộ vẻ không quan tâm, hoàn toàn không để ý đến Tứ tiểu thư của An Quốc công phủ.
"Biểu muội còn muốn nói gì nữa?" Ngón tay hắn đột ngột buông chén trà xuống, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, giọng nói trầm lãnh.
Trong khoảnh khắc, không khí trở nên tĩnh lặng, mọi người trong phòng đều nín thở, quỳ rạp xuống đất. Chương Hồi chợt nhận ra rằng Thái tử biểu ca đang giận... Nàng len lén liếc nhìn, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, lúng túng nói, "Thái tử ca ca, Hồi Nhi... Hồi Nhi muốn nói là trời đã tối rồi, đến giờ dùng bữa tối thôi."
"Phúc Thọ, truyền lệnh." Thái tử đột ngột đứng dậy, nhanh chân bước về phía nhà ăn. Chương Hồi bước nhỏ đuổi theo sau hắn, thở phào nhẹ nhõm. Gần vua như gần cọp, người xưa quả không sai!
Từng món trân hào được bày lên bàn. Thái tử gắp thức ăn trước, Chương Hồi mới bắt đầu động đũa.
"Thái tử ca ca, ngài nếm thử món nhất phẩm đậu hũ này đi, là món mới được phòng bếp nghiên cứu ra hôm nay đấy ạ." Chương Hồi cố ý bù đắp cho sự mạo phạm vừa rồi, dịu dàng giới thiệu món ăn cho Thái tử.
"Thái tử ca ca, ngài húp miếng canh đi, ăn nhiều thịt dê thịt lộc dễ bị nóng trong người, món canh này có công hiệu thanh nhiệt tốt nhất đấy ạ."
"Thái tử ca ca, món điểm tâm ngọt sau bữa cơm này giúp tiêu hóa tốt nhất, để Hồi Nhi giúp ngài múc ra bát nhé."
...
Sau bữa ăn, sắc mặt Thái tử cuối cùng cũng dịu xuống. Chương Hồi thoáng nhìn, trong lòng than khổ, ta thật quá khó khăn!
"Hôm nay cô đến biệt viện, còn có một thứ muốn tặng cho biểu muội." Dưới ánh trăng dịu nhẹ, Thái tử tao nhã phất tay, một chiếc khay được dâng lên.